Lý Kỳ đi theo tên tùy tùng kia, tới phòng của Triệu Giai, lúc đó, Triệu Giai đang một mình đứng bên cửa sổ thưởng nguyệt.
“Vãi! Sao cứ phải tự biến mình thành kẻ kẻ cô độc vậy chứ, hà tất phải khổ thế, ông già ngươi về mặt này làm ngon hơn ngươi nhiều, lần nào chẳng trái ôm phải vịn, tiền hô hậu ủng”. Lý Kỳ hành lễ nói:
- Vi thần tham kiến hoàng thượng.
Triệu Giai quay người lại, cười nói:
- Chúc mừng ngươi tỉ thí thắng cuộc.
- Đa tạ, đa tạ!
Triệu Giai nói:
- Ta nghe nói quá trình tỉ thí rất là hấp dẫn, chỉ tiếc là không đến để tận mắt chứng kiến được, nhưng ta đã nếm thử hai món ngươi làm, món “Thiên thủ quan âm” của ngươi rõ ràng là cao hơn một bậc, xem ra, trên đời này muốn kiếm được kẻ chiến thắng được Kim đao trù vương trong lĩnh vực nấu nướng, đúng là điều không thể.
- Hôm nay là tết Trung Thu, lẽ đương nhiên là phải đoàn viên với những người chí thân rồi.
- Chí thân?
Lý Kỳ sững sờ chốc lất, kinh ngạc hỏi:
- Lẽ nào Thái hoàng thượng tới đây sao?
- Vừa mới về rồi.
Triệu giai khẽ thở dài, nói:
- Có thể rất nhiều điều nói ra ngươi sẽ chẳng bao giờ tin, ta và phụ hoàng lại cùng đón trung thu tại đây, nhưng sự thực lại đúng là như vậy đó. Tuy nói là ta đoạt lấy vương vị từ trong tay phụ hoàng, nhưng quan hệ của cha con ta không phải vì chuyện đó mà rạn nứt, mà ngược lại lại càng ngày càng tốt. Không sai, chính xác là ta không đồng tình với tất cả những gì phụ hoàng đã làm trong thời gian tại vị, nhưng không thể phủ nhận được rằng, phụ hoàng trước nay vẫn luôn yêu thương ta, người có thể không phải một hoàng đế tốt, nhưng tuyệt đối là một người cha tốt.
Đây tuyệt đối là những lời xuất phát tự đáy lòng của y, kể từ sau khi y đăng cơ làm hoàng đế, sinh sống trong cung, khó mà có thể trở lại như trước đây được nữa, đâu có thể tùy ý ra ngoài du sơn ngoạn thủy, ngâm thơ đối ý, bất cứ lúc nào. Khó tránh có lúc cảm thấy cô đơn, nhưng nếu ngươi muốn được một số thứ, thì cũng buộc phải chấp nhận mất đi một số thứ khác, do vậy trong những dịp như thế này, trong lòng y tình thân đã trở nên quan trọng hơn cả.
Đương nhiên, lập luận này vẫn là xây dựng trên cơ sở Triệu Cát không lưu luyến gì vương vị và năng lực cũng yếu kém, khi lợi ích hoặc sự uy hiếp đủ lớn, thì cho dù là tình thân hay tình yêu, thì đều sẽ trở thành thứ yếu.
Chim chết vì mồi, người chết vì tiền.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Thần cũng đồng tình với việc đó và thần cũng muốn tin, bởi vì thần luôn tin tưởng tuyệt đối vào tình thân. Cả đời thần luôn nghĩ tình thân là thứ không thể chia cắt được, có thể ở thời điểm nào đó có xảy ra chút rạn nứt hoặc không thoải mái, nhưng cũng sẽ hàn gắn rất nhanh.
Triệu Giai nói:
- Vậy cho nên ngươi mới không tiếc công sức giúp đỡ Bạch gia.
“Ngươi chưa từng thưởng cho ta lấy một xu nào, ta không chọc ngươi thì còn chọc ai”. Lý Kỳ thốt lên phủ nhận, nói:
- Thần sao dám giỡn mặt với người, thần sợ chết lắm mà.
Triệu Giai hừ lên một tiếng, nói:
- Ta đã thưởng cho ngươi phủ đệ của Vương Phủ rồi còn gì, trước mắt chỉ có bấy nhiêu thôi, ngươi có nói rách họng, cũng chẳng có hơn đâu.
Đúng là vắt cổ chày ra nước. Lý Kỳ vẫn “vâng” lên một tiếng.
Triệu Giai ngán ngẩm lắc đầu, nói tiếp:
- Phụ hoàng trước lúc đi có dặn ta chuyển lời cho ngươi, ngươi còn nợ ông ấy một trăm thùng Tuyệt thế vô song.
- Nhiều vậy sao?
- Việc này ta không biết, ta chi là người chuyển lời thôi, ngươi đi mà nói với ông ấy.
o À, vâng!
Lỳ Kỳ hai mắt trợn tròn, nói:
- Hoàng thượng, người … người để thần đi gặp Thái thượng hoàng sao?
- Thế nào? Ngươi không dám đi à?
- Việc này … không phải là không dám đi, chỉ có điều…
Triệu Giai cười nói:
- Ngươi yên tâm, phụ hoàng ông ấy từ lâu đã không còn trách ngươi nữa rồi, huống hồ có trách ngươi cũng đâu có thay đổi được gì.
Nói rồi y thở dài một hơi, rồi nói:
- Ngươi cũng biết đấy, hiện nay phụ hoàng cả ngày chỉ một mình ở trong cung, mà bằng hữu cũ của ông ấy, bây giờ cũng đã … , ngươi nếu có rảnh rỗi, thì tới chuyện trò với ông ấy cho vui.