Bậc Thầy Luyện Đan Vô Song

Chương 95

Trước Sau

break
Bốn người nổi danh nhất thành Phượng Linh hiện nay – Phần Tu, Phần Ương, Tật Vô Tông và Mộc Quân Hàn – chính là trụ cột của ba đại gia tộc tại đây. Nhờ có bọn họ, địa vị của Phần gia, Tật gia và Mộc gia càng thêm vững chắc, tạo thành thế chân vạc trong thành – gần như bất khả lay chuyển.

Phần Tu lẽ ra đang ở trong tông môn tu luyện, đột nhiên xuất hiện ở nơi này, bảo sao bọn họ lại khiếp sợ đến thế.

Tật Vô Thương từng gặp Phần Tu một lần, lần này thấy Tật Vô Ngôn chỉ xuất hiện một mình, hắn còn tưởng Phần Tu đã sớm bỏ rơi Tật Vô Ngôn. Nào ngờ, ngay khoảnh khắc Tật Vô Ngôn rơi vào tình thế nguy hiểm, Phần Tu lại bất ngờ xuất hiện! Như thế thì, cho dù bọn họ có muốn ra tay, cũng không thể được nữa rồi.

Toàn thân Tật Vô Thương ướt đẫm mồ hôi vì đau đớn, sắc mặt méo mó, nhưng giọng nói vẫn cố tỏ ra cung kính:

“Phần Tu thiếu gia, chuyện này là việc riêng trong Tật gia chúng ta, mong thiếu gia đừng nhúng tay vào. Tật Vô Ngôn liên tục gây thương tích cho người trong tộc, món nợ này không thể không tính.”

Phần Tu lạnh lùng đáp:

“Ta nhớ rất rõ, lần trước ta đã nói rồi – Vô Ngôn bây giờ là người của Phần gia. Có chuyện gì thì đến Phần gia mà nói. Đừng để ta phải lặp lại thêm lần nào nữa.”

Tật Vô Thương nghe vậy, một hơi nghẹn cứng nơi lồng ngực nhưng không dám thốt ra. Ngay cả Tật Vô Dạng – người mạnh nhất trong đám bọn họ – còn bị đánh cho thê thảm đến thế, huống gì bọn hắn? Nếu thực sự phải giao thủ, bên phía Tật Vô Ngôn lại có cả Phần Tu, bọn họ tuyệt đối không chiếm được lợi lộc gì.

Phần Tu liếc mắt đánh giá Tật Vô Ngôn một lượt, ánh mắt thoáng trầm xuống khi thấy vết máu lờ mờ trên ngực áo hắn.

“Không sao chứ?” – Hắn khẽ hỏi.

So với đối phương, Tật Vô Ngôn đúng là chẳng hề hấn gì mấy. Hắn khẽ lắc đầu, đáp:

“Chỉ là vết thương ngoài da thôi, chẳng đáng gì. Chỉ là dạy dỗ một chút cái loài chó điên hay cắn người bậy bạ, chứ có gì nghiêm trọng đâu.”

Tật Vô Thương tức đến mức suýt phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái mét, trừng mắt nhìn hắn nhưng lại không dám hé miệng phản bác.

Còn Tật Vô Dạng thì đã lâm vào cảnh cực kỳ thảm hại. Quần áo nơi ngực hắn bị cháy thủng một lỗ lớn, mặt mũi đen kịt, tóc mai cháy sém, khô khốc cuộn xoắn lại, khiến hắn giận đến siết chặt nắm tay, toàn thân run rẩy.

Lúc này, ánh mắt của Phần Tu bỗng dừng lại nơi thiếu nữ đang đứng bên cạnh Tật Vô Ngôn.


Tật Vô Ngôn giải thích: "Đây là muội muội ta, Tật Vô Thiên. Vô Thiên, đây là biểu ca – con trai của dì, Phần Tu."

Tật Vô Thiên lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn sau trận nguy hiểm vừa rồi. Đến khi nghe giọng ca ca vang lên, nàng mới giật mình tỉnh lại, lập tức nhào vào ôm lấy áo hắn: "Ca, ngươi không sao chứ?"

Tật Vô Ngôn khẽ lắc đầu: "Không sao cả."

Sau khi nhìn hắn từ đầu đến chân, xác định chỉ là vài vết thương ngoài da, Tật Vô Thiên mới yên tâm. Lúc này, ánh mắt nàng mới dời sang nam tử đứng cạnh – người mang vẻ tuấn tú nhưng lạnh lùng đến đáng sợ kia. Nàng không ngờ, người đó lại là con của dì.

Đối diện với ánh nhìn của Phần Tu, Tật Vô Thiên có chút căng thẳng, khẽ cất tiếng gọi nhỏ: "Biểu ca…"

Phần Tu gật đầu: "Vậy thì vừa hay, cùng nhau về Phần gia."

Tật Vô Ngôn mừng rỡ gật đầu: "Vô Thiên, đi với ta đến Phần gia nhé. Thời gian qua ta vẫn luôn ở đó, dì đối đãi với ta rất tốt, còn thường xuyên nhắc tới muội, đang định đón muội qua ở cùng nữa đấy."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc