Bậc Thầy Luyện Đan Vô Song

Chương 63

Trước Sau

break
Ông trầm ngâm một lúc, rồi khẽ lắc đầu nói:

— Không có gì, các con cứ tiếp tục tu luyện. Ta còn việc phải xử lý, đi trước đây.


Thấy hai người bình an vô sự, Phần Thiên Quyết mới yên tâm rời đi, vội vã chạy về phía thâm cốc để điều tra tình hình.

Cánh cửa phòng khép lại lần nữa, Phần Tu và Tật Vô Ngôn lúc này mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Cả hai nhìn nhau, rồi không nhịn được cùng bật cười, lắc đầu.

Lúc trước vội vàng dọn dẹp qua loa, bọn họ chỉ kịp thay một chiếc áo khoác, đổi đôi giày, rửa mặt chải đầu sơ qua. May mà Phần Thiên Quyết đi quá gấp, nếu không nhất định đã phát hiện điểm bất thường.

Phần Tu chậm rãi đứng dậy, nghiêm trang cúi người hành lễ thật sâu về phía Tật Vô Ngôn, khiến hắn giật mình, hoảng hốt bật dậy khỏi mặt đất.

— Biểu ca, ngươi làm gì vậy? — Tật Vô Ngôn vội vàng đưa tay đỡ lấy, cúi người đáp lễ.

Phần Tu trịnh trọng nói:

— Vô Ngôn biểu đệ, đại ân đại đức này, ta không biết lấy gì báo đáp. Nếu sau này có việc gì cần dùng đến ta, dù là lên núi đao, xuống biển lửa, ta cũng quyết không từ chối.

Tật Vô Ngôn chớp mắt tinh nghịch, bật cười nói:

— Biểu ca khách sáo vậy là xem ta không phải người một nhà rồi sao?

Nghe đến hai chữ “người một nhà”, lòng Phần Tu cũng thấy ấm áp hẳn lên.

— Tự nhiên không phải.

— Vậy là được rồi. Người trong nhà giúp người trong nhà, vốn là chuyện nên làm, cần gì phải cảm tạ rườm rà? — Tật Vô Ngôn cười nói.

Phần Tu cũng mỉm cười, ánh mắt vô tình quét xuống, chợt dừng lại ở đôi chân của Tật Vô Ngôn.

— Giày. — Hắn nhắc khẽ.

— Hả? — Tật Vô Ngôn chưa kịp hiểu.

Phần Tu khẽ lắc đầu, bật cười bất đắc dĩ. Hắn ngồi thụp xuống, một tay nâng chân của Tật Vô Ngôn, tay kia tháo đôi giày đang đi.

Thì ra khi vội vã chạy trốn, Tật Vô Ngôn đã xỏ nhầm hai chiếc giày ngược trái phải. Thấy Phần Tu hành động như vậy, mặt hắn lập tức đỏ ửng.

— Biểu ca, ta... để ta tự làm. — Tật Vô Ngôn luống cuống muốn rút chân về, nhưng lại bị Phần Tu giữ chặt.

— Đứng yên, đừng cựa quậy. Nhấc chân lên.

Phần Tu mở miệng dặn, rồi tự tay giúp hắn xỏ lại đôi giày cho đúng.

Tật Vô Ngôn từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đối đãi như thế, một người trưởng thành rồi mà còn để người khác mang giày giúp, thật sự khiến hắn cảm thấy xấu hổ không để đâu cho hết. Cả gương mặt nóng bừng, người cứ ngồi không yên.

Ánh mắt hắn lảng tránh, lẩm bẩm nói:

— Ngươi hiện tại vẫn chưa hoàn toàn hoàn thành Tuyệt Thiên Trận Thể, còn cần giai đoạn luyện chế hậu kỳ. Chỉ khi nào toàn bộ huyệt đạo, kinh mạch và cốt cách trong người đều được tái luyện, mới có thể thật sự trở thành Tuyệt Thiên Trận Thể.


— Được, mọi chuyện đều nghe theo Vô Ngôn. — Phần Tu dịu dàng đáp.

Không hiểu vì sao, chỉ một câu nói đơn giản ấy lại khiến mặt Tật Vô Ngôn càng đỏ bừng hơn.

Phần Tu ngẩng đầu, đúng lúc trông thấy gương mặt đỏ ửng, mềm mịn và đáng yêu của Tật Vô Ngôn, khóe môi hắn cũng bất giác cong lên, ánh mắt lấp lánh ý cười.

Khi Phần Thiên Quyết đến được thâm cốc, Phần Thiên Bá, Phần Thiên Ngân cùng các vị trưởng lão đã có mặt đầy đủ. Ai nấy đều im lặng đứng nhìn thung lũng tan hoang trước mặt, sắc mặt trầm trọng.

Dù trận pháp trên mặt đất phần lớn đã bị phá hủy, nhưng vẫn còn mơ hồ lưu lại một vài dấu vết mờ nhạt. Những vết nứt sâu hoắm hằn lên vách đá bốn phía, tựa như từng bị một thanh đại kiếm chém ngang qua, để lại vết tích khó tưởng tượng nổi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc