Bậc Thầy Luyện Đan Vô Song

Chương 57

Trước Sau

break
Phần Thiên Ngân cũng nhếch môi cười nhạt:

“Phế vật thì vẫn là phế vật. Có mượn chỗ tu luyện của Phần Thiên Quyết thì cũng chẳng thể khôi phục được gì.”

Nhị trưởng lão ngồi bên cạnh, đôi mắt đã đục mờ vì tuổi tác, nãy giờ vẫn trầm mặc không nói một lời. Điều này khiến những người khác trong phòng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, ánh mắt dần đổ dồn về phía ông.

Phần Thiên Bá bật cười, hỏi:

“Nhị trưởng lão, chẳng lẽ ngươi thật sự tin rằng Phần Tu có thể khôi phục tu vi Luyện Thể bảy trọng trong nửa năm tới?”

Nhị trưởng lão lắc đầu chậm rãi, giọng trầm thấp:

“Ta chỉ đang thấy lạ. Năm đó đến cả Thanh Vân Tông cũng không thể chữa được thương thế của hắn. Bây giờ sao lại đột nhiên khá lên như vậy? Chuyện này… thật sự là do hắn tự mình khôi phục sao?”

Phần Thiên Ngân phá lên cười:

“Nhị trưởng lão, ngài sẽ không thật sự tin mấy lời hắn nói đấy chứ? Theo ta thấy, chuyện tỉnh lại lần này chẳng qua là nhờ vận khí mà thôi. Thanh Vân Tông còn bó tay, thì ở cái Phượng Linh Thành bé nhỏ này, có ai đủ bản lĩnh làm được gì sao?”

Sự thật đúng là giống như lời Phần Thiên Ngân nói, nên Nhị trưởng lão mới không thể hiểu nổi. Trừ phi… Phần Tu thực ra chưa hề khôi phục, mà chỉ là đầu óc tỉnh táo trở lại, còn thực lực thì vẫn dừng ở Luyện Thể cảnh tầng ba. Bằng không, mọi chuyện bây giờ chẳng thể lý giải nổi.

Phần Thiên Bá khinh miệt nói:

“Nhị trưởng lão cứ yên tâm, Phần Tu tu luyện hai năm trời mà chẳng tiến thêm chút nào, ngươi nghĩ hắn chỉ vì buông vài lời mạnh miệng mà có thể thật sự khôi phục sao? Cho dù hắn có tu lại từ đầu đi nữa, trong nửa năm ngắn ngủi mà muốn tăng liền bốn cảnh giới, chuyện đó căn bản là không thể. Hắn chẳng qua đang cố kéo dài thời gian mà thôi. Đến lúc thi đấu, trước mặt bao nhiêu người như vậy, để xem hắn còn nói được gì nữa!”


Nhị trưởng lão đè nén nỗi bất an trong lòng. Việc đã đi đến nước này, hắn không còn đường lui, chỉ có thể tiếp tục đứng về phía Phần Thiên Bá.

Chỗ tu luyện sau núi của Phần Thiên Quyết nằm trong một thung lũng sâu. Lối vào thung lũng có người canh gác nghiêm ngặt, nếu không có lệnh của tộc trưởng thì đừng hòng bước chân vào. Vì thế, nơi này vô cùng an toàn.

Đó là một tiểu viện thanh u yên tĩnh, diện tích không lớn nhưng được quét tước sạch sẽ, bài trí ngăn nắp. Trong sân trồng đầy trúc xanh rì rào, chính giữa là một gian nhà trúc mộc mạc mà tao nhã, toát lên phong thái của người tu hành ẩn dật.

Tật Vô Ngôn đi một vòng quanh sân, xuýt xoa không ngớt, vẻ mặt rất đỗi hài lòng.

“Nơi này thật tuyệt! Quả nhiên thích hợp để tĩnh tu. Dượng đúng là tộc trưởng, đến chỗ thế này mà cũng có thể giữ riêng được.” – Hắn cảm khái nói.

“Đây là nơi phụ thân ta thường tu luyện, giờ chỉ tạm thời cho ta mượn mà thôi.” – Phần Tu mỉm cười đáp.

Với thân phận hiện tại của hắn, Phần gia căn bản không thể phân cho một nơi tốt như vậy. Tuy Phần Thiên Quyết là tộc trưởng, nhưng việc trong tộc không phải mình ông quyết định, còn phải qua tay các trưởng lão. Nếu như Phần Tu vẫn còn là thân truyền đệ tử của Thanh Vân Tông, thì loại tiểu viện này chắc chắn sẽ được cấp cho hắn mà chẳng ai dị nghị.

“À, thì ra là vậy.” – Tật Vô Ngôn cũng chẳng để tâm mấy, miễn dùng được là được.

Hắn bước tới bên ghế đá cạnh khóm trúc, ngồi xuống, chống cằm nhìn Phần Tu:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc