Hỏa Linh Ngọc chắc sẽ không khó kiếm như Huyền Vũ Mặc Ngọc. Bởi vì trận pháp Thối Thần Trận muốn luyện thành thì điểm mấu chốt chính là nằm ở Huyền Vũ Mặc Ngọc – một loại ngọc cực hiếm. Dù gì thì Thối Thần Trận cũng là trận pháp Hoàng giai cao cấp, trong khi Hỏa Nguyên Trận chỉ là Hoàng giai trung cấp, nên xét về mặt tìm kiếm tài liệu thì rõ ràng sẽ đỡ vất vả hơn.
Tật Vô Ngôn thở dài, xem ra vẫn phải nhờ đến Phần Tu giúp đỡ. Phần Tu từng tu hành trong tông môn, tầm mắt chắc chắn cao hơn người thường, có lẽ sẽ biết nơi nào bán Hỏa Linh Ngọc.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tật Vô Ngôn vẫn quyết định trước tiên phải tìm được Thanh Ngọc đã. Trong tay chẳng có bao nhiêu tiền, thì lấy gì mua Hỏa Linh Ngọc hay Huyền Vũ Mặc Ngọc? Huống hồ hắn còn đang nợ Phần Tu một khoản lớn chưa trả nữa kia…
Phần Tu hành động rất nhanh, ngay sáng hôm sau đã đến tìm Tật Vô Ngôn – hắn đã tìm được nơi mà Tật Vô Ngôn yêu cầu.
Đó là một chỗ tu luyện nằm trên sườn sau núi của Phần gia, vốn là nơi tĩnh tu của tộc trưởng Phần Thiên Quyết. Lần này, Phần Thiên Quyết đã chủ động nhường lại cho Phần Tu, lấy lý do để hắn yên tĩnh chuyên tâm tu luyện.
Ban đầu, Phần Tu từng đề xuất đến biệt viện bên ngoài Phần gia để tu luyện, nhưng Phần Thiên Quyết không yên tâm. Nếu kẻ hạ độc Phần Tu thật sự là Phần Ương, thì khi hắn tỉnh lại, rất có thể nhánh Phần Thiên Bá sẽ không chịu để yên, thậm chí ra tay lần nữa. Mà nếu Phần Tu còn ở trong Phần gia, dù Phần Thiên Bá có gan to đến mấy cũng không dám tùy tiện động thủ.
Ở trong Phần gia, Phần Thiên Quyết còn có thể đích thân bảo vệ hắn. Ra ngoài rồi, với bao nhiêu công việc chất chồng, chưa chắc ông có thể kịp thời ứng phó. Cân nhắc đi lại, cuối cùng ông quyết định nhường nơi tĩnh tu của mình cho Phần Tu – nơi đó yên tĩnh tuyệt đối, lại vô cùng an toàn, thích hợp để hắn chuyên tâm khôi phục.
Vì việc này còn liên quan đến Tật Vô Ngôn, nên Phần Tu không nói quá nhiều, chỉ lấy lý do bản thân cần một nơi yên tĩnh, không ai làm phiền để tập trung tu luyện.
Phần Thiên Quyết cũng không hỏi thêm gì. Chỉ còn nửa năm nữa là đến kỳ kiểm tra nội tộc, tất cả đệ tử trẻ tuổi trong gia tộc đều đang dốc sức tu luyện, mong có thể đạt tới Luyện Thể cảnh tầng bảy để tiếp tục được lưu lại bổn tộc. Phần Tu nói muốn tu luyện, tự nhiên không ai nghi ngờ gì.
“Mọi vật dụng cần thiết ta đã chuẩn bị xong xuôi, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào.” – Mấy chuyện lặt vặt thế này, Phần Tu tất nhiên không để Tật Vô Ngôn phải bận tâm.
Tật Vô Ngôn gật đầu, rồi khẽ liếc nhìn Phần Tu với vẻ ngập ngừng khó xử.
Phần Tu thấy vậy, trong lòng hơi khựng lại, tưởng có chuyện gì không ổn, liền hỏi:
“Sao vậy? Có vấn đề gì à?”
“Biểu ca…” – Tật Vô Ngôn do dự một chút rồi nói – “Phần gia có Thanh Ngọc không? Ta đang cần mấy khối…”
Dù gì hắn cũng không thật sự là người của Phần gia, giờ lại mở miệng xin tài liệu, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy ngại ngùng.
Phần Tu bật cười bất đắc dĩ, thì ra chuyện khiến Tật Vô Ngôn khó xử lại là chuyện nhỏ thế này. Còn chưa kịp đáp lời, một giọng nói pha tiếng cười bất ngờ vang lên: