Bậc Thầy Luyện Đan Vô Song

Chương 51

Trước Sau

break
“???”

Tật Vô Ngôn ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu nổi. Hắn có thể mang lại lợi ích gì chứ?

Chưa đợi hắn cất lời, Mịch Linh đã nói tiếp:

“Nếu chỉ đơn thuần nắm được đạo sinh môn, thì cho dù không chết, cả đời hắn cũng chỉ có thể trở thành một kẻ đần độn phế nhân. Nhưng hắn lại gặp được ngươi. Có ngươi giúp đỡ, hắn có thể luyện thành Tuyệt Thiên Trận Thể.”

“Tuyệt Thiên Trận Thể?” – Tật Vô Ngôn kinh ngạc – “Đó là thứ gì?”

“Trước kia, tư chất của Phần Tu ở Kim Diễm Quốc vốn đã được xem là xuất chúng. So với toàn bộ Thiên Diễn Lục thì có thể coi là thượng đẳng. Nhưng nếu so với những người ở các lục địa khác, thì cùng lắm chỉ miễn cưỡng coi là không tệ. Còn nếu đặt vào toàn cõi Thiên Ẩn Đại Lục thì tư chất đó thậm chí không đáng nhắc đến.”

“Thiên Ẩn Đại Lục bao la rộng lớn, thể chất tu luyện kỳ lạ vô số kể. Trong vô vàn người có thiên tư khác thường ấy, Phần Tu căn bản không xếp được vào hàng đầu. Nhưng nếu ngươi có thể giúp hắn luyện thành Tuyệt Thiên Trận Thể, thì thiên phú ấy – dù đặt lên toàn bộ Thiên Ẩn Đại Lục – cũng sẽ là đỉnh cao tuyệt đối.”


Tật Vô Ngôn nuốt nước bọt đánh ực một cái, thốt lên:

“Cái này… lợi hại đến vậy sao?”

“Đương nhiên rồi. Ngươi nghĩ một cơ duyên lớn như thế dễ mà có được chắc?” – Mịch Linh cười khẩy – “Không nói đâu xa, chỉ riêng một tia khí hỗn độn nguyên thai thôi đã là thứ mà biết bao cường giả tuyệt thế khao khát cũng không thể chạm tới. Thế mà giờ nó lại bị dùng để luyện ra Hỗn Nguyên Tuyệt Thiên Trận, sau đó còn trải qua cảnh tử địa cầu sinh, bắt lấy được duy nhất một con đường sống… Và điều quan trọng nhất là: ngươi.”

“Nếu không có một kẻ dị loại như ngươi xuất hiện, muốn luyện ra Tuyệt Thiên Trận Thể căn bản là điều không thể. Bao nhiêu điều kiện hội tụ, chỉ cần thiếu một thứ là hỏng bét.”

Tật Vô Ngôn thầm rùng mình. Đến tận giờ phút này, hắn mới thật sự ý thức được cái gọi là “Tuyệt Thiên Trận Thể” hiếm có và quý giá đến mức nào.

Giọng Mịch Linh đột ngột trở nên nhẹ nhàng, như cười mà không cười:

“Tiểu tử Vô Ngôn, đây chính là đại cơ duyên. Khi ngươi giúp hắn, bản thân Hỗn Nguyên Tuyệt Thiên Trận cũng sẽ mang đến cho ngươi rất nhiều lợi ích. Phải cố gắng lên đó!”

Dù Mịch Linh không nói, Tật Vô Ngôn cũng đã hạ quyết tâm phải dốc hết sức mình. Dẫu chuyện này chẳng đem lại gì cho hắn, thì lời đã nói ra rồi, hắn cũng không thể nuốt lại. Bằng không, đúng là mất mặt không để đâu cho hết.

Toàn bộ cuộc đối thoại giữa Tật Vô Ngôn và Mịch Linh chỉ diễn ra trong chớp mắt. Trong mắt Phần Tu, đó chỉ là thời gian Tật Vô Ngôn đang chuyên tâm kiểm tra tình trạng trong cơ thể mình.

Tật Vô Ngôn thu tay về, bắt gặp ánh mắt chờ mong xen lẫn nôn nóng của Phần Tu, bèn mỉm cười, từ tốn nói:

“Biểu ca, ta nghĩ… thứ quý giá nhất mà ngươi mang ra khỏi động phủ kia không phải là truyền thừa công pháp đã bị người khác cướp mất, mà chính là đạo Hỗn Nguyên Tuyệt Thiên Trận đang ẩn trong cơ thể ngươi.”

“Chờ ta luyện hóa nó, giúp ngươi thành tựu Tuyệt Thiên Trận Thể, sau này ngươi nhất định sẽ dựa vào thể chất này mà trở thành cường giả tuyệt thế.”

Nghe những lời ấy, Phần Tu cuối cùng cũng nhẹ nhõm, khóe mắt khẽ cong, nở nụ cười:

“Vậy thì, làm phiền Vô Ngôn rồi.”

Tuy hắn vẫn chưa hiểu rõ Hỗn Nguyên Tuyệt Thiên Trận hay Tuyệt Thiên Trận Thể là gì, nhưng chỉ cần có thể khôi phục được thực lực, thì đã là kết quả tốt nhất rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc