Trường Sinh thật sự không ngờ tên tiểu tử này lại có nghị lực kiên cường đến thế.
Nhưng nếu Tật Vô Ngôn biết Trường Sinh đang nghĩ gì trong đầu, nhất định sẽ khóc không ra nước mắt — đây chẳng phải chuyện kiên định hay không, mà là hắn hoàn toàn không cướp lại được quyền kiểm soát! Chỉ có thể mặc cho trận pháp xoay vòng, hết nghiền nát rồi lại ngưng tụ, rồi lại tiếp tục bị nghiền nát… Hắn hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào cả. Ở bên ngoài, thân thể hắn đang đau đến mức mỗi hơi thở cũng run rẩy.
Trường Sinh vẫn đứng canh bên cạnh, nhìn tinh thần thể của Tật Vô Ngôn cứ thế bị giày xéo: giảo toái rồi lại ngưng tụ, ngưng tụ rồi lại tan biến, kéo dài suốt ba ngày ba đêm. Đến lúc này, Trường Sinh mới cảm thấy có gì đó không ổn.
“Mịch Linh! Ngươi còn không mau ra đây? Tiểu tử này bị kẹt trong chính trận pháp của mình, không ra được rồi!” Giọng Trường Sinh mang theo vài phần sốt ruột.
Một tiếng hừ lạnh đáp lại, kèm theo giọng nói đầy khó chịu của Mịch Linh:
“Vô dụng! Trận pháp là của hắn, không tự khống chế được mà còn để trận pháp dắt mũi… không ra nổi thì cứ việc ở trong đó mà giãy giụa đi!”
Giọng điệu Mịch Linh mang đầy vẻ hận rèn sắt không thành thép. Bản thân thì không chịu xuất hiện, chỉ nói ra mấy lời khiến người ta tức đến nghẹn họng. Việc ngu xuẩn như vậy nếu mà truyền ra ngoài, thể diện của hắn — Trận Tổ — còn đâu nữa?
Trường Sinh bất đắc dĩ nói:
“Giờ không phải lúc trách móc, ngươi nhìn hắn đã bị nhốt suốt ba ngày không ra được rồi, liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Mịch Linh cười khẩy:
“Không chết được đâu. Chỉ cần chưa chết, thì cứ mặc hắn lăn lộn đi. Ta sẽ không làm cái chuyện giúp hắn thoát trận đâu.”
Trong phòng, hư ảnh Trường Sinh lượn qua lượn lại, sốt ruột đến không yên. Nhưng khổ nỗi, hắn chẳng giúp được gì. Bị mắc kẹt trong chính trận pháp của mình, từ xưa đến nay e rằng chỉ có mình Tật Vô Ngôn là làm được. Đã không thể tự thoát, người ngoài cũng không can thiệp được. Người duy nhất có thể giúp – Mịch Linh – thì lại xem thường việc ra tay, cho nên, tất cả chỉ có thể dựa vào chính Tật Vô Ngôn.
Tật Vô Ngôn giờ đây đã bị Thối Thần Trận mài giũa đến chết lặng. Đau đến mức… cuối cùng hắn chẳng còn cảm giác gì nữa. Tương tự, hắn cũng không thể điều khiển bản thể bên ngoài để biến đổi thủ ấn. Chỉ cần thủ quyết không thay đổi, hắn sẽ cứ như vậy mà bị nhốt mãi trong trận pháp.
Thời gian cứ thế trôi, cho đến khi bảy ngày trọn vẹn đã qua. Bên ngoài, sắc mặt Tật Vô Ngôn tái nhợt đến đáng sợ. Trường Sinh gần như sốt ruột đến phát hỏa, nhiều lần gọi Mịch Linh xuất hiện, nhưng y vẫn không hề lộ mặt. Đến cuối cùng, Mịch Linh thậm chí phớt lờ luôn Trường Sinh, mặc cho hắn lo lắng đến đâu, cũng nhất quyết không chịu ra tay.
Cuối cùng, vào lúc chạng vạng ngày thứ bảy, thân thể bên ngoài của Tật Vô Ngôn mới chậm rãi — vô cùng khó nhọc — bắt đầu biến đổi thủ ấn. Mỗi lần di chuyển một chút, dường như đã rút cạn toàn bộ sức lực của hắn. Chỉ là một ấn quyết đơn giản, vậy mà hắn phải mất gần một nén nhang mới miễn cưỡng kết xong.
Ánh sáng trên trận bàn Thối Thần Trận lấp lóe rồi vụt tắt, cột sáng trong phòng cũng theo đó mà biến mất. Tinh thần thể bị giam trong trận pháp đột ngột bắn ngược trở về, chui thẳng vào óc Tật Vô Ngôn.