Bậc Thầy Luyện Đan Vô Song

Chương 160

Trước Sau

break
Cùng một cấp bậc, sức mạnh của ma thú vượt xa dị thú. Thậm chí có khi yêu thú gặp ma thú còn phải tránh xa để bảo toàn tính mạng.

Mà Huyễn Ma Thú lại càng đặc biệt nguy hiểm, số lượng cực kỳ hiếm gặp. Những kẻ săn tìm thường chưa kịp thấy bóng dáng nó đã bị rơi vào ảo cảnh mà nó tạo ra, xác suất sống sót vô cùng mong manh.

Ở nội cảnh Kim Diễm Quốc muốn mua được ma tinh Huyễn Ma Thú? Gần như không thể. Đã vậy, Kim Diễm Quốc còn không có rừng ma thú, càng không thể nói đến việc săn bắt.

Vì vậy, muốn luyện chế Mê Tâm Trận, Tật Vô Ngôn hiện tại căn bản không dám ôm hy vọng gì.

Ngay cả loại vừa mới có được – Tiểu Nguyên Kiếm Ảnh Trận, khi xem qua danh sách tài liệu cần thiết, Tật Vô Ngôn cũng không khỏi nản lòng.


Trận pháp Tiểu Nguyên Kiếm Ảnh vốn thuộc loại trận tấn công, nên sức công phá của nó đương nhiên không thể xem thường. Nhìn tên là hiểu, loại trận này dựa vào bóng kiếm để đả thương đối phương. Trong quá trình luyện chế, bắt buộc phải dẫn kiếm tu có sở trường về bóng kiếm vào trong trận, càng là kiếm tu mạnh tay, kiếm ý càng sắc bén thì uy lực của trận càng khủng khiếp.

Nhưng vấn đề ở chỗ, nơi đây đâu đâu cũng toàn võ tu, muốn tìm một kiếm tu cường đại thật sự không hề dễ, huống chi lại còn phải là người tinh thông kiếm ý.

Ngoài kiếm tu bóng kiếm ra, còn cần một khối Tử Ô Tinh Kim làm trận cơ. Nghe đồn loại kim loại này cực kỳ cứng cáp, lại hiếm có khó tìm, muốn kiếm được một khối thôi cũng đã gian nan khôn lường.

Thấy Tật Vô Ngôn cầm ngọc giản mà cứ thở vắn than dài, Trường Sinh liền vuốt râu cười, nói:

“Là đang phiền não vì bóng kiếm sao?”

Tật Vô Ngôn yếu ớt đáp:

“Đúng vậy… Bây giờ ta chẳng khác nào đang cầm một món vũ khí công nghệ cao mà lại không có nguồn năng lượng để khởi động, thật sự sốt ruột chết đi được.”

Trường Sinh chậm rãi nói:

“Năm xưa lão hủ từng may mắn nhận được ba đạo kiếm ý từ một đại năng kiếm đạo. Khi ấy, hắn bị thương nặng, đến tìm ta xin thuốc. Hắn tuy có tiền của vô số, nhưng ta vốn chẳng mấy quan tâm đến vật ngoài thân, hắn cũng biết rõ điều đó. Đến được cảnh giới như ta rồi, vàng bạc chẳng khác nào đất cát, thuốc có cho hay không là tuỳ tâm.”

“Thứ hắn coi trọng nhất chính là thanh kiếm kia và tu vi kiếm đạo chí tôn vô thượng của bản thân. Vậy nên hắn bằng lòng dùng ba đạo kiếm ý để đổi lấy đan dược từ ta. Ta khi đó vốn chẳng mặn mà gì với kiếm ý, chỉ là trong tay sẵn có đan dược mà hắn cần, nên tiện tay đưa cho, còn ba đạo kiếm ý thì hắn để lại.”

Khóe miệng Tật Vô Ngôn giật nhẹ: không quan tâm đến tiền tài ư? Chắc đợi đến lúc hắn tu luyện tới cái cảnh giới “trong mắt chẳng còn tiền bạc” kia, e là cũng trở thành một đại năng rồi chứ chẳng chơi.

Tật Vô Ngôn nghi hoặc hỏi:

“Tiền bối định tặng ta ba đạo kiếm ý đó sao?”

Trường Sinh lắc đầu, vuốt râu nói:

“Không phải tặng, mà là đổi – ngươi phải dùng điểm tích lũy để lấy.”

Khóe miệng Tật Vô Ngôn lại co giật thêm lần nữa – lại là “đổi”…

Trường Sinh cười ha hả:

“Cái tên Mịch Linh kia, trong tay hắn bảo vật còn nhiều hơn cả ta. Nếu hắn không chịu xuất đầu, thì ngươi chỉ còn cách dùng điểm đổi kiếm ý từ hệ thống chỗ ta thôi.”

Tật Vô Ngôn thở dài bất lực:

“Chỉ có kiếm ý mà không có Tử Ô Tinh Kim thì cũng bó tay mà thôi…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc