Bậc Thầy Luyện Đan Vô Song

Chương 136

Trước Sau

break
Tật Vô Thiên chưa từng dùng qua Cố Thể Đan, cũng chưa từng tiếp xúc với Tụ Nguyên Trận Bàn, hoàn toàn không hiểu gì về đặc tính dược lực hay tốc độ tu luyện. Vì thế Tật Vô Ngôn mới dám đưa cho nàng viên Cố Thể Đan cực phẩm cùng ba trận bàn gia tốc tu luyện gấp ba lần. Với tính cách đơn thuần của nàng, chắc chắn sẽ không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ đơn giản cho rằng đồ huynh trưởng cho mình đều là đồ tốt nhất.

Chờ Tật Vô Thiên an tâm ở lại chuyên tâm tu luyện, lúc này Tật Vô Ngôn mới cùng Phần Tu quay về tiểu viện ở sau núi Phần gia để tiếp tục khổ tu.

Trên đường đi, Tật Vô Ngôn không hề nhắc lại mấy lời nói dối vừa rồi, chỉ cúi đầu lặng lẽ bước đi phía trước. Trong lòng hắn vẫn luôn trao đổi với Mịch Linh — bởi từ giờ phải thường xuyên ở cạnh Phần Tu, mà đợi sau khi hoàn thành luyện chế huyệt vị, tất nhiên sẽ còn cần dùng đến dược vật phụ trợ để luyện hóa kinh mạch. Đến lúc đó, nếu còn che giấu thì cũng sẽ càng rối rắm thêm, chi bằng ngay bây giờ nói rõ với Phần Tu cho dứt điểm. Có khi như vậy, Phần Tu còn có thể chỉ dẫn thêm vài điều. So với tâm cơ và nhãn lực của Phần Tu, hắn vẫn còn non kém lắm.

Sau một hồi trầm mặc, Mịch Linh lạnh nhạt nói:

“Để ta đích thân nói chuyện với hắn.”

Tật Vô Ngôn chân mềm nhũn, suýt chút nữa khuỵu xuống đất:

“Ngươi… ngươi định tự mình nói? Ngươi chắc chứ? Không sợ dọa hắn chết khiếp à?”

Mịch Linh hừ lạnh một tiếng:

“Nếu chỉ mới thế đã khiến hắn hoảng loạn, thì ngươi cũng đừng đi theo hắn làm gì nữa.”

Tật Vô Ngôn vẫn chưa hoàn hồn, lẩm bẩm:

“Ngươi chẳng phải trước giờ không muốn lộ diện với ai sao? Sao đột nhiên lại đổi ý vậy? Từ đầu tới giờ ta còn chưa từng thấy ngươi hiện thân nữa mà.”

Mịch Linh giọng đầy khó chịu:

“Ta cảm thấy, nếu để ngươi tự mình trưởng thành, rồi đợi đến khi ngươi trở thành đại sư luyện chế toàn năng, chắc ta phải chờ dài cả cổ mất thôi.”


Tật Vô Ngôn mắt sáng rỡ:

“Nói vậy… ngươi bằng lòng dạy ta trận pháp?”

Mịch Linh hừ lạnh:

“Tu luyện là chuyện của cá nhân. Ta chỉ có thể đưa ra chỉ dẫn khi cần thiết, ngươi đừng quá ỷ lại vào ta.”

Tật Vô Ngôn vội vàng gật đầu như gà mổ thóc:

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Sau này ta nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện!”

“Muốn đạt được đột phá trong luyện dược, ngươi cần phải nhanh chóng cảm ứng được Tế Linh trông giữ Dược Điện, giải phong ấn lão già Trường Sinh ra. Hắn học thức uyên thâm, nếu có thể bái sư học nghệ dưới trướng hắn, còn đáng tin hơn làm đồ đệ của ta.”

“Dược Điện? Trường Sinh?” – Tật Vô Ngôn giật mình. Hắn biết, nếu muốn trở thành đại sư luyện chế toàn năng ở Thiên Ẩn Đại Lục, thì nhất định phải cảm ứng được ba điện: Dược Điện, Khí Điện và Trận Điện. Hiện tại nhờ cơ duyên đặc biệt, hắn đã cảm ứng được Trận Điện. Nhưng nếu muốn học luyện dược, thì việc cảm ứng được Dược Điện là điều không thể thiếu.

Tật Vô Ngôn hơi khó xử — cảm ứng được Trận Điện đúng là như mèo mù vớ cá rán, giờ lại muốn cảm ứng được Tế Linh Dược Điện ư? Nói thì dễ…

“Ta phải làm thế nào mới có thể cảm ứng được Tế Linh của Dược Điện?” – Hắn thành thật hỏi, giọng mang theo chút dè dặt.

“Trong ba điện chúng ta,” – Mịch Linh nói – “theo lý thì ngươi phải cảm ứng được Trường Sinh trước tiên. Nhưng vì có sự tồn tại của Phần Tu – một dị số – nên ngươi mới tình cờ cảm ứng được ta trước. Đợi lát nữa ta sẽ bày ra một trận pháp, ngươi dùng nó để cảm ứng Dược Điện. Ta tin Trường Sinh sẽ có phản ứng.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc