Hắn biết, trên người Tật Vô Ngôn chắc chắn cất giấu những bí mật không ai biết. Mà nếu Tật Vô Ngôn đã không muốn nói, hẳn là có lý do riêng. Bản thân hắn sẽ không hỏi.
Lúc này, giọng thở dài của Mịch Linh vang lên trong đầu:
“Ngươi đúng là diễn kém thật đấy. Cái người tên Phần Tu kia, quả nhiên không đơn giản. Hắn cái gì cũng nhìn thấu, nhưng lại chẳng hỏi một câu nào. Thật hiếm có.”
Tật Vô Ngôn ngơ ngác:
“Hả? Cái gì cũng nhìn thấu á?”
Ánh mắt hắn vô thức liếc sang Phần Tu một cái, rồi lập tức có chút chột dạ. Ánh mắt kia của biểu ca… thật sự giống như cái gì cũng biết!
“Mịch Linh, hay là… ta nói bí mật cho biểu ca biết nhé?” – Tật Vô Ngôn dè dặt hỏi.
“Khoan đã,” – Mịch Linh lên tiếng ngăn lại,
“Trước khi chắc chắn hắn đáng tin, tuyệt đối không thể nói ra. Dù hắn có đoán được, thì chung quy cũng chỉ là suy đoán mà thôi.”
Tật Vô Ngôn bất đắc dĩ, đành để Mịch Linh tiếp tục quan sát thêm một thời gian nữa.
Trải qua mấy tháng ở chung, Tật Vô Ngôn đã rất tin tưởng Phần Tu, nhưng Mịch Linh thì vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.
Nghĩ đến đây, hắn khẽ động tâm niệm, một vật thể màu đen chợt xuất hiện trong tay. Toàn thân nó đen bóng, mượt như ngọc, vừa vặn cỡ một bàn tay người lớn, hình dáng vuông vức, nổi bật giữa những ngón tay trắng muốt của Phần Tu.
“Huyền Vũ Mặc Ngọc?” – Tật Vô Ngôn reo lên mừng rỡ.
Hắn từng thấy hình dáng miêu tả của loại ngọc này trong ngọc giản, vừa nhìn là nhận ra ngay.
Phần Tu đưa khối ngọc ấy cho hắn.
Tật Vô Ngôn vui vẻ đỡ lấy, cảm giác lạnh mát lan tỏa nơi đầu ngón tay, trơn láng mềm mại như nước suối, y hệt miêu tả trong tài liệu. Hắn biết, đây là hàng thật.
Vì giá trị luyện trận tài liệu rất đắt đỏ, nên có không ít thương nhân vì lòng tham mà bán hàng giả tráo hàng thật. Người không có kinh nghiệm dễ bị lừa lắm.
Tật Vô Ngôn nâng niu ngắm nghía một lúc, rồi chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
“Biểu ca, cái này… trị giá bao nhiêu tiền vậy?” – Hắn không còn dám nghĩ tới chuyện một ngàn lượng bạc trắng trước kia nữa. Với tài liệu luyện trận như thế này, có lẽ phải tính bằng vàng mới đúng.
Phần Tu hờ hững đáp:
“Bảy vạn lượng hoàng kim.”
“Bảy… bảy vạn?” – Mắt Tật Vô Ngôn trợn tròn như chuông đồng. Cái giá này… thật sự quá sức tưởng tượng!
Phần Tu nhẹ nhàng xoa đầu hắn, an ủi:
“So với giá trị mà Huyền Vũ Mặc Ngọc mang lại, từng ấy vàng cũng chẳng đáng là bao.”
Khối ngọc này đúng là khó kiếm, đến cả nhà đấu giá Mạc Thị cũng phải mất mấy tháng mới lần ra được manh mối. Khi nhận được tin, họ lập tức đến lấy hàng, còn tranh chấp với một nhóm người muốn dùng vũ lực để cướp. Hai bên thậm chí còn động thủ, có mấy người bị thương.
Bảy vạn lượng đổi lấy một khối Huyền Vũ Mặc Ngọc như thế, thật ra cũng không lỗ.
Tật Vô Ngôn cắn răng, một lần nữa cảm thán — theo đuổi con đường luyện trận, đúng là nghề “đốt tiền”!
Không biết ba khối Tụ Nguyên Trận Bàn mà hắn luyện được, đem ra bán đấu giá sẽ được bao nhiêu. Liệu có đủ để bù lại cái “lỗ hổng” này không đây…
Phần Tu nhìn thấu tâm tư của hắn, liền nói:
“Giá trị của Tụ Nguyên Trận Bàn mà ngươi luyện được, e rằng còn cao hơn nhiều so với số tiền này.”