Bậc Thầy Luyện Đan Vô Song

Chương 100

Trước Sau

break
Tật Vô Thương – kẻ vẫn im lặng nãy giờ – cuối cùng cũng mở miệng:

— Vô Dạng không nói sai… Tên tiểu súc sinh đó đánh trọng thương ta… đích thực là cửu trọng ảnh.

Không ai hiểu rõ sự thật này hơn hắn – kẻ trực tiếp hứng trọn cú đánh. Một chưởng ấy như thể đồng thời có chín bàn tay đập xuống đúng một vị trí trên cơ thể, nỗi đau đó khắc sâu tận xương tủy, khó mà quên được.

Nếu chỉ một mình Tật Vô Dạng nói ra, có lẽ vẫn có người nghi ngờ hắn nhìn nhầm. Nhưng nay ngay cả người bị hại là Tật Vô Thương cũng xác nhận, thì việc này đâu thể xem là chuyện nhỏ nữa.

Các trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt nhìn về phía tộc trưởng. Trong ánh mắt bọn họ không giấu được vẻ chấn động.

Tật Vô Dạng cũng lên tiếng bổ sung:

— Phụ thân, tên tiểu con hoang kia còn sử dụng một loại công pháp tà môn quái lạ, hắn có thể phóng ra cầu lửa gây thương tích. Khi ấy sự việc diễn ra quá bất ngờ, ta nhất thời không kịp phòng bị nên mới trúng chiêu.

— Cầu lửa? — Vài trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt thoáng nghi hoặc.

— Chẳng lẽ… là bộ võ kỹ huyền giai cấp thấp trong truyền thuyết của Phần gia – Phần Thiên Huyền Dương Thủ? — Một người khẽ lên tiếng.

— Không thể nào! — Tam trưởng lão gằn giọng phản bác — Phần Thiên Huyền Dương Thủ là trấn tộc chi bảo của Phần gia! Làm sao có thể dễ dàng để kẻ ngoài học được?

Khắp Phượng Linh thành, chỉ duy nhất Phần gia sở hữu một bộ võ kỹ huyền giai, dù chỉ là cấp thấp nhưng uy lực của nó cũng vượt xa võ kỹ hoàng giai thông thường. Nghe nói, công pháp đó chỉ có tộc trưởng đời kế nhiệm của Phần gia mới có tư cách tu luyện. Một tên tiểu tử vô danh như Tật Vô Ngôn, lấy đâu ra tư cách học được công pháp ấy?

Huống hồ, với cái tư chất hèn kém của hắn, dù có cơ duyên học được đi nữa thì cũng không thể lĩnh ngộ nổi!

Tật Siếp ngồi im lặng, gương mặt căng cứng, nặng nề. Một tay ông vòng ra sau lưng, tay kia thì không ngừng xoa nắn đốt ngón trỏ. Đây là thói quen mỗi khi ông trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó không thể giải thích được.

Không khí trong phòng căng như dây đàn.

Tật Vô Dạng lại tiếp tục lên tiếng, giọng đầy bất mãn:

— Ngoài ra… Tật Vô Thiên cũng đã theo tên tiểu con hoang đó đến Phần gia rồi.


Trong sự im lặng nặng nề, Tật Siếp ngẩng đầu, ánh mắt quét qua mọi người trong phòng, trầm giọng hỏi:

— Các ngươi đi nhiều người như vậy, vậy mà cứ thế để hắn đưa Tật Vô Thiên rời đi?

— Chúng ta không cản nổi… vì Phần Tu cũng có mặt. — Tật Vô Dạng lên tiếng, giọng không hề né tránh. Hắn tự biết rõ bản thân không phải đối thủ của Phần Tu, cho nên cũng không cần liều mạng vô ích.

— Tộc trưởng! Phần gia làm vậy chẳng khác nào trắng trợn cướp người! Hậu bối Tật gia bị họ ngang nhiên đưa đi, nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh dự của Tật gia biết giấu vào đâu? — Một trưởng lão giận dữ đập tay xuống bàn.

Tật Siếp vẫn ung dung xoa ngón tay trỏ, giọng nói trầm ổn nhưng ẩn chứa áp lực:

— Vậy theo các vị… nên xử trí ra sao?

Một trưởng lão suy nghĩ chốc lát rồi chậm rãi lên tiếng:

— Không bằng… cứ để Tật Vô Thiên ở lại Phần gia vài ngày. Sau đó chúng ta sẽ phái người đến đón nàng về. Như vậy chẳng những giữ được thể diện cho Tật gia, mà còn có thể xoa dịu chuyện từ chối phu nhân tộc trưởng Phần gia trước kia. Ý tộc trưởng thế nào?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc