Bắc Thành Tình Yêu

Chương 8

Trước Sau

break

dươиɠ ѵậŧ chôn trong cơ thể cô nhảy lên mấy lần, Tống Vân Sơ cong môi lắc đầu, vòng tay qua cổ anh, hai chân kẹp lấy eo cường tráng của anh, phối hợp với động tác ra vào của anh.

 

Nhẹ nhàng nói: "Làm em đi!"

 

Vừa nói, cô vừa ngẩng đầu lên ngậm lấy môi Chu Trí Đình, chiếc lưỡi nhỏ dễ dàng chui vào trong miệng anh. Lưỡi của cả hai hút và quấn lấy nhau, hạ thân ướt sũng của họ được kết nối với nhau để thực hiện các động tác đưa đẩy nguyên thủy.

 

Chu Trí Đình đẩy chiếc váy hai dây của Tống Vân Sơ đến nách cô, để anh có thể thuận tiện chạm vào ngực cô, anh liếʍ núm vυ" của cô cho đến khi chúng nhuốm màu sáng bóng.

 

Chu Trí Đình dùng hai tay to giữ chặt hông cô, dươиɠ ѵậŧ bên trong cô như máy đóng cọc, anh không ngừng đυ. cô, nước bắn tung tóe, Tống Vân Sơ bị anh đυ. đến nỗi cả người như sắp rụng rời, thân thể cứ nâng lên hạ xuống theo chuyển động đưa đẩy của anh.

 

Tống Vân Sơ thở gấp, có chút khàn khàn: "Chu Trí Đình, không được, a a. . . "

 

Cô vừa lên tiếng, cực đại quy đầu của người đàn ông đã chống đỡ ở cổ tử ©υиɠ của cô, đâm thật sâu vào, không cho cô có bất kỳ khoảng trống nào để thở, thời khắc cao trào đột kích, hai chân ở trên lưng anh yếu ớt rủ xuống, cả người run lên..

 

"Tại sao còn chưa xuất tinh? Em chịu không nổi nữa... Sắp hỏng mất a a a..." Tống Vân Sơ gào thét đến khản cả giọng, gần một tiếng đồng hồ anh vẫn chưa xuất tinh, tay còn đặc biệt xấu xa giày vò âm đế mẫn cảm của cô.

 

Nghe thanh âm nhuốm màu du͙© vọиɠ của cô, anh càng thêm hưng phấn, ưỡn thẳng lưng, liều mạng đυ. cô. Cuối cùng, Tống Vân Sơ tiết từng đợt kɧoáı ©ảʍ, Chu Trí Đình cũng cắm vào mấy chục lần, lúc muốn xuất tinh liền rút dươиɠ ѵậŧ đen sẫm cứng rắn ra, lắc người bắn một lượng tinh trùng lớn lên trên bụng cô.

 

Một tay chống ở đầu giường, ngẩng đầu thở ra một hơi thoải mái, mồ hôi nhỏ giọt trên trán. Tay kia cầm dươиɠ ѵậŧ lắc lắc hai cái, mồ hôi nóng hổi từ khóe mắt trượt xuống, người đàn ông đưa lưỡi liếʍ liếʍ đôi môi đỏ mọng, bộ dạng thỏa mãn kia dâm mỹ mà lại sắc tình.

 

Lúc này, cao trào qua đi, toàn thân Tống Vân Sơ mềm nhũn ra, đáy mắt sau khi được an ủi vẫn còn sót lại một tia thoả mãn. Đôi mắt cô trống rỗng và mờ mịt, thở phì phò, mệt mỏi nhìn người đàn ông đang dọn dẹp cho cô.

 

Đầu tóc Chu Trí Đình ướt đẫm mồ hôi, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ rơi xuống rối tung che khuất tầm nhìn của anh, anh dùng bàn tay vuốt ngược ra sau.

 

Anh rút khăn giấy trên tủ đầu giường, lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên bụng cô, còn có âʍ ɦộ mà anh vừa làʍ t̠ìиɦ.

 

Nằm xuống ôm người vào lòng, cười hỏi cô: “Em có sướиɠ không?”

 

Tống Vân Sơ ấm ức liếc xéo anh một cái, không nói lời nào.

 

Sau tất cả những chuyện hôm qua và bây giờ, cô cảm thấy mình có chút túng dục quá độ, ngược lại người đàn ông này còn có thể xuất tinh dày đặc, rốt cuộc đã cất giữ bao lâu rồi...

 

Cô muốn hỏi anh, đã bao lâu rồi không làʍ t̠ìиɦ.

 

Nhìn bộ dáng này của cô, Chu Trí Đình không nhịn được cười.

 

Mới nhìn dáng vẻ điềm tĩnh động lòng người của cô, anh nhất thời không nhịn được, biết mình ra tay có chút tàn nhẫn. Cúi người hôn lên môi cô, anh nhẹ giọng nói với cô: "Nghỉ ngơi một lát đi, anh đi làm cơm."

 

Tống Vân Sơ tắm rửa đi ra, trên bàn ăn đã dọn sẵn một đĩa thức ăn, mùi thơm của thức ăn tràn ngập trong phòng. Lúc này Chu Trí Đình đang cởi trần, đang xào món gì đó, cô bước lại gần thì thấy... đó là món thịt kho tàu.

 

Chu Trí Đình quay đầu nhìn cô, mái tóc dài được cô búi lại, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, trên người mặc bộ đồ ngủ hoạt hình đáng yêu.

 

Hoàn toàn khác với những lời lẽ táo bạo thường ngày của cô. Thật ra, cô cũng là một cô gái nhỏ dễ thương, giá như cô có thể cười thường xuyên.

 

"Đói bụng sao?"

 

Tống Vân Sơ gật đầu, ánh mắt ảm đạm không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vết trầy xước trên lưng anh, ma xui quỷ khiến nói: "Đã bao lâu rồi anh không làʍ t̠ìиɦ?"

 

Toàn thân Chu Trí Đình run lên, động tác cầm nồi dừng lại một chút, nhíu mày: "Em hỏi cái này làm gì?"

 

“Tò mò.” Tống Vân Sơ nhướng mày, vuốt ve vết tích trên lưng.

 

Động tác gãi gãi như đốt lên ngọn lửa trong người anh, anh cười đáp lại cô: "Đã nhiều năm rồi."

 

Anh đáp lại lời cô, cố gắng tìm những biểu cảm khác trên khuôn mặt cô, nhưng tiếc là không có.

 

Tống Vân Sơ không hỏi thêm nữa, xoay người bước ra khỏi bếp, đang ngồi ở bàn ăn chờ anh "cho ăn" thì nhận được tin nhắn WeChat của bạn mình là Trần Cẩm Di.

 

[ Đã một tháng trôi qua rồi, ý nghĩ đó của cậu vẫn chưa biến mất? ]

 

Tống Vân Sơ cầm điện thoại trên tay, nhìn chằm chằm tin nhắn, rơi vào trầm tư.

 

Ý nghĩ nào?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc