"Chu Trì Đình!!!"
Tống Vân Sơ vừa nghe thấy lập tức đỏ bừng mặt, giọng nói của người đàn ông trầm thấp mang theo dịu dàng, từng chút từng chút quyến rũ cô, khiến trong lòng cô rung động.
Lời nói dâm uế khiến mật dịch của cô chảy đầm đìa, sau khi uống rượu, Chu Trí Đình dường như đã biến thành một con người khác, quyến rũ và vô cùng gợi cảm! ! !
"Nói đi, ŧıểυ huyệt của Sơ Sơ muốn bị anh trai đâm nát!"
"Anh trai đυ. Sơ Sơ thoải mái, sắp hỏng rồi!"
"Thế này có dễ chịu không, bảo bối! Hửm?"
Vừa nói, anh vừa thân mật vuốt ve gương mặt của cô, vật cứng chôn trong cơ thể cô có chút giật giật, anh đưa lưỡi ra, liếʍ làn da tinh tế của cô, để lại một vệt nước.
Tống Vân Sơ xấu hổ trước lời nói của anh, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, dùng tay bịt miệng anh lại để không cho anh nói.
Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào vai anh như muốn trốn tránh.
Cô lạnh lùng nói: “Anh đừng nói nữa!”
Cô đột nhiên không thể đối phó được với Chu Trí Đình như thế này.
Đôi mắt Chu Trí Đình hơi lóe lên, miệng nhếch lên, giống như cười như không cười, lè lưỡi liếʍ lòng bàn tay cô cực kỳ sắc tình.
Toàn thân Tống Vân Sơ lập tức căng thẳng, thân thể run rẩy không chịu nổi, hai chân như nhũn ra. Mà đúng lúc này, người đàn ông bắt đầu đẩy mạnh, cũng chính tại lúc này, cô mới nhận ra người đàn ông trên thân mình vẫn chưa xuất tinh.
Nhưng...
Đã lâu như vậy rồi! ! !
Đêm nay không thể nào ngủ được, cô nghĩ.
Chu Trí Đình vừa đυ. vừa gọi cô là "bảo bối"!
Sau khi bị lật lại, cặp mông tròn trịa trắng nõn của Tống Vân Sơ nâng lên, hoa huyệt nhuốm mật dịch trần trụi lộ ra trước mắt Chu Trí Đình, anh cúi đầu, dùng đầu ngón tay mở khe hở ra, ngón tay hơi cong đào khoét thịt mềm bên trong, hoa huyệt vô cùng đáng thương rộng mở vì anh, không ngừng hút cắn ngón tay anh.
Cổ họng Chu Trí Đình không khỏi căng lên, miệng đắng lưỡi khô, hai tay vạch mông cô tiến về phía trước, mũi cao đập vào cửa huyệt chảy nước của cô, ngửi thấy mùi khai tanh nồng.
Hơi thở cực nóng của người đàn ông phả vào cửa huyệt của cô, trong lòng cô hơi nhảy lên, một loại cảm giác rung động khác lạ lan đến tứ chi, khiến trái tim cô ngứa ngáy khó nhịn!
Cô muốn dươиɠ ѵậŧ của anh nhanh chóng giải ngứa cho mình, nhưng cô không dám nói ra, sợ anh sẽ khiến cô nói thêm nhiều từ càn rỡ.
Thời điểm người đàn ông từng chút từng chút lại gần hoa huyệt của Tống Vân Sơ, cửa huyệt không nhịn được co lại, cơ thể căng lên.
Tay nhỏ vươn ra bắt lấy cổ tay anh.
Chu Trí Đình lập tức hiểu ra, anh nói: "Sơ Sơ không thể đợi được phải không?” Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, mang theo cảm giác dụ dỗ!
“Gọi anh trai được không?”
Chờ mãi không thấy động tác tiếp theo của anh, Tống Vân Sơ có chút gấp.
Ngượng ngùng mà tức giận nói: "Chu Trí Đình, anh như thế này thật sự có chút sến."
Chu Trí Đình nghe vậy cười nhẹ, đưa tay vỗ nhẹ huyệt thịt ướt sũng của cô, trêu chọc cô run rẩy, thực sự cảm thấy thoải mái một chút...
Nhìn chằm chằm huyệt ướt sũng của cô, đợi cô buông lỏng cảnh giác. Cổ họng nhấp nhô, anh mở môi gặm cắn, phát ra những âm thanh gợi tình như "cắn, gặm, cắn, gặm", như thể anh đang ăn một món ngon nào đó!
Đầu lưỡi anh cuốn lấy âm đế khiến Tống Vân Sơ kêu "A a a a..." ra tiếng, nửa người bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cong lên, cô thở hổn hển quay đầu, đưa tay đẩy anh ra.
“Chu Trí Đình, anh có thể đừng liếʍ nữa được không, em không chịu nổi nữa.”
Cô thực sự không thể chịu được kɧoáı ©ảʍ này! ! !
Cô không nhịn được cứ vặn vẹo thân thể, dù vậy Chu Trí Đình cũng không buông cô ra, dươиɠ ѵậŧ sưng tấy sung huyết của anh cũng không vội vã phóng thích, anh chỉ muốn làm cô thoải mái.
Sống mũi cao đè vào cúc huyệt hồng hào mềm mại, mật dịch thấm ướt chỗ đó, anh cắn và liếʍ láp hoa huyệt, đầu lưỡi từng chút một đi vào dò xét, không ngừng thẳng tiến liếʍ láp, mô phỏng động tác giao hợp ra vào, toàn bộ hơi nóng tỏa ra từ đường hành lang đều bị anh hút vào miệng.
Yết hầu hoạt động, phát ra tiếng nuốt nước.
Đầu lưỡi đảo quanh, càn quét, hút, gặm cắn âm đế của cô nhưng không chịu đi vào.
Tùy ý yêu thương hoa huyệt của cô, Tống Vân Sơ cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, cô vội vàng quay đầu lại, khua khoắng tay vài lần trong không trung mới bắt được cánh tay của người đàn ông.
Cô thở khẽ, "Anh đừng đùa nữa!!! A!"
Tại sao anh lại như thế này! ! !
Một mực cọ xát cô, thật khó chịu...
Tống Vân Sơ buồn bực muốn khóc...
Thân thể cô hoàn toàn mềm nhũn, nằm lỳ trên giường, mặt chôn vào gối, thở gấp rầu rĩ nói: "Chu Trí Đình, anh vào đi, xin anh đấy!!!"
"Thật ngứa!!!"