Đầu anh cọ vào ngực cô, hai tay vòng qua eo cô, anh há miệng ngậm lấy núm vυ" phấn nộn, tay còn lại cũng không bỏ qua cho bên ngực kia, nhẹ nhàng xoa bóp, nơi chiếc lưỡi nóng ẩm chạm vào dính đầy nước bọt.
Thân thể Tống Vân Sơ run lên, hai tay ôm lấy vai người đàn ông, mím chặt môi ngăn chặn tiếng rêи ɾỉ tràn ra, trong mắt tràn đầy du͙© vọиɠ, bụng dưới đột nhiên căng cứng, chất lỏng ấm áp chảy ra, cô không tự nhiên kẹp chặt chân mình.
"Anh... đừng đùa nữa." Cô nén lại sự sung sướиɠ kia, giọng nói tràn đầy nũng nịu.
Chu Trí Đình đưa bàn tay to của mình xuống để giải phóng đôi chân đang bị kẹp chặt của cô, lòng bàn tay bao lấy âʍ ɦộ đang nhỏ giọt, lông mu ướt đẫm dâm thủy kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của anh, anh không khỏi cọ xát lên xuống.
"Ư a... Chu Trí Đình!!!" Tống Vân Sơ nắm chặt tay anh, móng tay cắm vào da thịt. Cảm giác tê tê dại dại bao trùm khắp người cô, cô yêu kiều rêи ɾỉ: "Không phải anh đã nói sẽ không làm sao?"
“Hả?” Anh gặm cắn ngực cô, phát ra âm thanh nước đọng: “Anh có nói vậy à?”
"Có!!! Anh vừa nói như vậy." Tống Vân Sơ nhất thời khó chịu, không vui lên án! ! !
"Vậy nhất định là em nghe lầm rồi."
Chu Trí Đình bắt đầu chơi xấu!
Sau đó anh bắt đầu giở trò nhào nặn cô, cho đến khi Tống Vân Sơ khó có thể chịu đựng được, anh vô cùng vô tội dựa vào gần cô, vùi mặt vào cổ cô, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô, trêu cô đến mức toàn thân cô run lên, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu.
Cọ vào đầu cô, đôi môi mềm mại dán vào da thịt trên cổ cô, nhẹ nhàng liếʍ, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô, anh nói: “Bạn gái, anh thấy khó chịu!”
Cổ họng Tống Vân Sơ nghẹn lại, lời nói của anh khiến cô giật mình, không phải câu "Anh thấy khó chịu" mà là "bạn gái"...
Anh...
"Anh đừng cọ.” Trong lòng cô không khỏi có chút bối rối, thanh âm phát ra lại mềm mại đến không ngờ.
"Anh khó chịu!" Hô hấp Chu Trí Đình trở nên dồn dập hơn, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, dẫn dắt nắm lấy dươиɠ ѵậŧ nóng hổi, cứng ngắc và sưng tấy, khi bàn tay nhỏ bé mềm mại quấn quanh, dươиɠ ѵậŧ dữ tợn không thể nhịn được nữa, ở trong lòng bàn tay cô nhảy lên mấy lần.
Chu Trí Đình hừ một tiếng, cánh môi liếʍ láp vành tai cô, khàn khàn cầu xin: "Bảo bối, em có thể động một chút được không?”
"Động một cái!"
Vừa nói, không đợi Tống Vân Sơ động, anh đã nắm lấy tay cô và bắt đầu lên xuống, vùi vào cổ cô, phát ra một tiếng rên trầm thấp trong khi thở hổn hển, âm thanh trầm, sâu, từ tính, rất hấp dẫn!
Nó quyến rũ đến mức khiến toàn thân Tống Vân Sơ căng thẳng, một cỗ kɧoáı ©ảʍ tê dại trong nháy mắt xông thẳng xuống bụng dưới của cô, khiến từng dòng nước nóng chảy ra từ hoa huyệt của cô.
Chu Trí Đình nghiêng người, cúi đầu hôn lên môi cô, cắn nhẹ môi dưới của cô, bàn tay bao khoả âʍ ɦộ của cô đã ướt đẫm một vùng rộng lớn, rất trơn, ngón giữa thon dài của anh lúc này cũng đưa vào, hơi co giật mấy cái.
Tống Vân Sơ chưa kịp lên tiếng, anh đã nhấc chân cô lên, nắm lấy cự vật dữ tợn trong tay, mài mài vài cái vào âʍ ɦộ đang chảy nước của cô, thở hổn hển nặng nhọc, môi hé mở rồi ấn dươиɠ ѵậŧ vào một cách thô bạo.
"Ách....."
Cảm giác trướng trướng, vừa tiến vào một khắc, âʍ ɦộ trống rỗng trong nháy mắt đã được lấp đầy, hai người đồng thời rêи ɾỉ! !
Bức tường thịt trơn ướt vừa nóng vừa ấm, tầng tầng lớp lớp thịt mềm giống như vô số cái miệng nhỏ chăm chú hút lấy nhục thể của anh, chặt đến mức anh không thể động đậy.