Lần gặp lại anh ấy là tháng 9 năm 2019.
Trong sân nhà anh họ tôi.
Tống Vân Sơ đã từng nhìn thấy tất cả dáng vẻ của anh, không mặc quần áo, mặc vest đen lịch sự, áo sơ mi xám đậm, áo khoác ngoài kỳ quặc, cà vạt đỏ sẫm, huy hiệu Đảng cài trước ngực ... và một chiếc áo khoác ngoài rất ấm.
Đầu tóc luôn được chải chuốt tỉ mỉ, cho dù không có làm việc ở nhà, anh vẫn như cũ là một bộ dáng quang minh lẫm liệt.
Duy chỉ có chưa thấy qua bộ dáng của anh bây giờ ...
Anh chỉ uể oải tựa vào lan can, nói chuyện với anh họ. Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc đang châm lửa, khóe miệng khẽ mỉm cười, mái tóc buông lơi, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn lên ngay ngắn, lộ ra làn da màu lúa mì, cởi hai cúc cổ áo ... Hầu kết dưới cái cổ trắng lộ ra trước mắt.
Đeo một cặp kính gọng vàng, một bộ dáng bại hoại nhã nhặn! Hơi khác so với lần đầu tiên cô gặp anh.
Lúc trước, cô cho rằng tủ quần áo của anh chỉ có quần áo đi làm, sau đó cô nhìn thấy cách ăn mặc khác của anh, cùng hiện tại ...
Không nghĩ tới anh mặc áo sơ mi trắng lại ... phong độ như vậy!
Khi đó trời lạnh, cô chưa từng nhìn thấy anh mặc áo sơ mi trắng...
Ừm... Còn có, trên cổ tay anh đeo chiếc đồng hồ được thiết kế riêng mà cô đã tặng.
Khi đưa nó cho anh, anh đeo nó một lúc rồi cởi ra. Cô lúc đó cực kỳ không vui, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm lại, hỏi anh: "Anh không thích sao?"
Anh đã nói gì?
Anh nói: "Không thể đeo nó, sẽ gây ra những lời chỉ trích ..."
Tống Vân Sơ nhướng mày, hiện tại trở về không cần sợ sao?
.......
“Tới đây!” Anh họ Cố Tầm ngước mắt lên nhìn thấy cô.
Chu Trí Đình nghe theo giọng nói của anh ấy nhìn sang, mặt không biểu tình.
"Vâng” Tống Vân Sơ đi về phía bọn họ.
“Giới thiệu một chút, bạn học thời đại học của anh, lão Chu, Chu Trí Đình!” Cố Tầm khoác vai anh.
"Đây là em họ của tôi,..."
Chu Trí Đình ngắt lời anh ấy, "Quen biết!"
Con ngươi Cố Tầm phóng đại, khiếp sợ quay đầu nhìn anh.
"Hai người quen nhau khi nào? Sao tôi không biết?"
"Thời điểm tôi kết hôn sao?" Cố Tầm nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng, khi đó bên cạnh Tống Vân Sơ có bạn trai, cho dù gặp qua, cũng không có khả năng quen biết, dù sao nha đầu kia lúc ấy bám lấy anh chàng đó, toàn cơ bắp.....
Chu Trí Đình nhướng mày, không mặn không nhạt trả lời: "Mạc Hà!"
Đúng vậy, Mạc Hà.
Họ gặp nhau vào mùa đông năm 2018, tại Mạc Hà!
Lúc đó, cô đang ở một tâm trạng không tốt, thiếu cảm hứng sáng tác, dễ xúc động, giận dữ....
Vào một đêm tối đầy gió, cô đột nhiên quyết định đến Mạc Hà, đặc biệt đột ngột, trời vừa sáng liền đi.
Hai người gặp nhau trên tàu, cô không có phiếu giường nằm khi chuyển tuyến ở Cáp Nhĩ Tân, còn anh và cấp dưới tình cờ ở cùng vị trí với cô.
Tàu bọc da xanh chạy ầm ầm trong ánh hoàng hôn tiến về phương xa, những người đến muộn vẫn đang trả lại hành lý, âm thanh ồn ào đánh thức Tống Vân Sơ khỏi giấc ngủ.
Cô buồn ngủ quá, cả đêm không ngủ, lại lái xe suốt đêm. Khi lên tàu, tàu còn chưa bắt đầu chạy, cô dựa vào cửa sổ và ngủ thiếp.
Cô từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là một người đàn ông soái khí anh tuấn, mặt mày thâm trầm, tóc chải ngược gọn gàng, trên sống mũi còn có một đôi mắt kính viền vàng, thành thục lại nho nhã!
Lạnh lùng, nghiêm túc, uy nghiêm!
Mặc một chiếc áo khoác vụng về, ba người đi cùng cũng vậy.
Hai nam hai nữ.
Ở chiếc ghế bốn người, Chu Trí Đình tình cờ ngồi cạnh cô.
Bị điều này làm cho giật mình, Tống Vân Sơ không thể ngủ được.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, đoàn tàu bọc da màu xanh lá cây kiểu cũ chạy giữa thị trấn và nông thôn, rừng bạch dương tuyết rơi lướt qua mắt cô, đoàn tàu đuổi theo hoàng hôn, tuyết vẫn rơi, đi về phía Bắc, trời càng lúc càng lạnh. Bệ cửa sổ phủ đầy vụn băng, hơi ấm trong tàu nổi lên thành từng đợt sương mù.
Chỗ ngồi cũng không rộng rãi, Tống Vân Sơ đã sớm cởi áo khoác dày cộp khoác lên người, dùng khăn quàng che mặt.
Nhưng cô vẫn cảm thấy mình cách người đàn ông bên cạnh rất gần, cô có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, bởi vì áo khoác của người đàn ông quá dài, che mất nửa chân cô.
Tống Vân Sơ không để ý lắm, ánh mắt bị cảnh tuyết ngoài cửa sổ hấp dẫn, cô lấy máy ảnh từ dưới gầm bàn ra chụp một tấm.
Hình bóng người nọ chợt hiện lên trong đầu cô, cô chợt giật mình, ký ức về anh ngày càng mơ hồ, suýt nữa cô không nhớ rõ giọng nói của anh nữa...
Chớp mắt, cô tiếp tục nhấn nút chụp.
Cô nghĩ đây có lẽ là lý do tại sao anh tiếp tục đến Mạc Hà, nó thực sự rất đẹp!
"Chị gái nhỏ, chị là nhiếp ảnh gia sao?"
Nghe vậy, Tống Vân Sơ nhìn cô gái ngồi đối diện, lắc đầu.
Cô gái trông rất hoạt bát.
Quả thực, trong hành trình sau đó Tống Vân Sơ đã nghe quá nhiều tiếng ríu rít đến quen thuộc của cô gái.
Cô gái trẻ có vẻ rất hay nói, khi Hứa Miểu biết cô sắp đến Mạc Hà du lịch dài hạn liền nhiệt tình giới thiệu tiền thuê nhà cho cô.
Trong khoảng thời gian này, cô ấy đổi xưng hô từ Chị gái nhỏ sang Chị gái tiên nữ, hai người thậm chí còn add WeChat cho nhau.
Hứa Miểu bị hình đại diện WeChat của Tống Vân Sơ làm cho kinh ngạc, "Tóc của chị thật dài, thật dày, được dưỡng thật tốt!" Tống Vân Sơ trước mặt cô ấy quấn một chiếc khăn quàng cổ, cũng không thể nhìn thấy rõ ràng diện mạo của cô.
Nhưng cô ấy có thể cảm thấy rằng cô là một tiên nữ từ đôi mắt lộ ra ngoài và giọng nói nhẹ nhàng của cô, quả nhiên phán đoán của cô ấy là đúng.
"Chị cười lên thật đẹp!"
Giọng nói của cô ấy làm náo động những người ở đây, Tống Vân Sơ cười ôm trán.
Chu Trí Đình nhìn cô qua màn hình điện thoại, cau mày.
Hứa Miểu hắc hắc một tiếng, lập tức dùng hai tay che miệng, thấp giọng đến gần Tống Vân Sơ hỏi: "Chị gái tiên nữ, chị dùng dầu gội đầu gì vậy?"
Nghe lời này, Tống Vân Sơ ngay lập tức gửi cho cô ấy liên kết, Hứa Miểu lại muốn kêu lên lại bị lãnh đa͙σ uy nghiêm ép cổ họng, nhỏ giọng thì thầm: "Đắt quá!!!"
Tống Vân Sơ trong lúc vô tình bắt gặp ánh mắt chán ghét của người phụ nữ bên cạnh Hứa Miểu, lại cười nói: "Không sao, thích hợp với bản thân thì mua cũng được."
"Chết tiệt, quên đi! Quên đi!" Hứa Miểu nghịch tóc của mình, "Em vẫn nên để tóc ngắn là tốt nhất, dù sao em không thể để dài như chị, nhiều lắm."
"Tóc của chị rụng rồi, sắp trọc rồi!"
"Em cũng rụng tóc."
Nhưng Hứa Miểu lại cảm thấy chị gái tiên nữ đang an ủi mình, dù sao lượng tóc Tống Vân Sơ thật nhiều, cũng không có dáng vẻ rụng tóc, cho dù không rõ ràng, cô cũng là tức chết mất.
........
Nhiệt độ ban đêm đột ngột giảm xuống, Tống Vân Sơ tìm nguồn nhiệt, ghé sát vào vai người đàn ông. Chu Trí Đình đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở hai mắt ra, cụp mắt nhìn, khuôn mặt trắng nõn của người phụ nữ được giấu trong chiếc khăn quàng cổ dày, một sợi tóc rủ xuống trước trán, tựa hồ che giấu một chút thanh lãnh của cô, nhu sắc nhiều hơn!
ŧıểυ Lý ngồi ở bên cạnh tỉnh lại, thoáng thấy một màn này, há miệng muốn nói cái gì, lại bị người đàn ông lắc đầu ngăn lại.
Anh đưa tay nhẹ nhàng kéo chiếc áo khoác bông bị tuột của cô lên, nhưng cô lại ngã vào lòng anh theo động tác của anh.
Hơi thở ấm áp phả vào giữa hai chân anh, có lẽ ngủ không được thoải mái cho lắm, người phụ nữ còn cọ vào người anh.
Thời gian ban đêm thực sự khó khăn, người phụ nữ nằm giữa hai chân anh, thỉnh thoảng cọ cọ mấy lần. Anh mấy lần muốn đánh thức cô dậy, nhưng lại không muốn quấy rầy giấc mộng của cô.
Tống Vân Sơ luôn cảm thấy có thứ gì đó đang đỉnh lấy người mình, mơ hồ lấy tay xoa nắn, cảm giác xúc tu quá cứng, còn có xu hướng ngày càng to ra, đột nhiên nghe thấy một tiếng hít vào nhỏ, cô đột nhiên tỉnh dậy! ! !
Ánh mắt hướng xuống bên dưới xuống, cái đũng quần phồng lên khiến mặt cô đỏ bừng ngay lập tức, cô đặt tay lên chân anh rồi nhìn lên, thấy khuôn mặt nghiêm nghị và con mắt đỏ ngầu của người đàn ông.
"Nhìn đủ chưa?” Anh trầm thấp lên tiếng.
Tống Vân Sơ sững người, mím môi, một lúc sau mới nói: "Xin lỗi!"
Chiếc áo khoác ngoài trượt xuống đất khi cô đứng dậy, đũng quần của người đàn ông sau khi cô đứng dậy vẫn cao, Tống Vân Sơ nhìn chằm chằm không chớp mắt, lúc này trên mặt cô không còn chút xấu hổ nào.
Chu Trí Đình cúi đầu liếc nhìn qua, như thể anh không quan tâm chút nào, anh cười nhẹ và nhắc nhở cô về "quần áo".
Dứt lời, anh đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh. Đi ra rồi lại đi vào, châm một điếu thuốc ở khu vực hút thuốc, để bản thân “bình tĩnh” một lúc rồi rời khỏi.
Buổi gặp gỡ đầu tiên của cả hai có chút xấu hổ.
Về sau gặp lại, Hứa Miểu muốn cùng cô đi mua sắm đồ vật, cô cũng đã thuê căn nhà, đó là kiểu phòng cô thích, cửa sổ lớn sát đất trong phòng khách có tầm nhìn bao quát, vừa vặn có thể ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp của thị trấn nhỏ này!
Đơn vị của Hứa Miểu ở gần đây, ra khỏi chung cư và rẽ một cái liền có thể nhìn thấy cổng đơn vị bọn họ, ban công phía Bắc có thể nhìn thấy rõ ràng diện mạo của đơn vị họ.
Khu này là một khu chung cư kiểu cũ, chủ nhà cũng là một chị nghệ sĩ, trang trí nhà theo phong cách nghệ thuật, màu sắc trầm ấm rất ấm áp, Tống Vân Sơ rất hài lòng, ký hợp đồng ngay trong ngày.
Hứa Miểu nói sẽ mời cô đi ăn món ăn độc nhất vô nhị ở phương Bắc, tình cờ gặp Chu Trí Đình trong nhà hàng, Hứa Miểu không thể phớt lờ lãnh đa͙σ, càng không nói là quay người rời đi, vì vậy bữa ăn cho hai đã trở thành một bữa ăn cho ba.
Ăn được một nửa, cô gái bỏ đi vì có việc ở nhà, ừm ... lại còn mạnh dạn nhờ lãnh đa͙σ bồi Tống Vân Sơ đi mua nhu yếu phẩm hàng ngày.
“Chu Cục, làm ơn!” Hứa Miểu chắp hai tay lại, cô ấy chỉ là một con cá ướp muối nhỏ, có lúc sẽ sợ hãi, nhưng có lúc cũng biết giở trò, ai biểu cô ấy là nhân viên nhỏ nhất trong cục.
Mặc dù Chu Cục rất nghiêm túc và nghiêm khắc, nhưng anh đại nhân đại lượng sẽ không so đo với loại ŧıểυ nhân như cô ấy, điều này có thể thấy từ việc anh mời họ đi ăn tối.
Ừm, cô ấy không sợ.
Vì vậy cô ấy lại nói: "Ngài xem, chị gái tiên nữ chưa quen cuộc sống ở chỗ này, bên ngoài tuyết rơi thật đáng sợ, lại không có xe, ngài giúp tôi đi, tôi thật sự có chuyện gấp."
Tống Vân Sơ không muốn làm phiền người khác, vội vàng nói: "Không có việc gì, chị ra ngoài hỏi người khác đường đi là được, nếu như em có việc gấp liền trở về trước đi."
"Không có việc gì, tôi dẫn cô đi." Chu Trí Đình lúc này mới nói.
Hứa Miểu nghe được liền thật sự rời đi trước, Tống Vân Sơ bất đắc dĩ nhếch miệng, "Cám ơn Chu tiên sinh."
"Chu Trí Đình!"
“Hả?” Tống Vân Sơ nghi hoặc ngẩng đầu.
“Tên tôi,” anh nói.
Cô hiểu ý gật đầu cười.
“Đi thôi.” Anh cầm lấy chìa khóa xe.
Không biết vì sao, khi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng và vẻ lãnh đạm trên khuôn mặt xinh đẹp của Tống Vân Sơ, anh lại muốn giúp cô.
Tống Vân Sơ sợ lạnh nên ra ngoài sẽ quấn chặt khăn quàng cổ, giấu nửa khuôn mặt vào bên trong, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp lạnh lùng.
Cô rời đi cùng anh, đến trung tâm mua sắm lớn duy nhất gần đó để mua những thứ cô cần. Khi quay lại, có nhiều túi lớn và túi nhỏ, Chu Trí Đình giúp cô mang chúng lên lầu.
Cô muốn mời anh uống một cốc nước nóng, nhưng căn phòng chưa được dọn dẹp, vì vậy cô phải thêm WeChat của anh, đổi lại nói rằng lần sau sẽ mời anh đi ăn cơm.