Chuyện Chu Di mang thai, đương nhiên nhà họ Đàm cũng biết.
Sau khi kết hôn, Chu Di không giữ quan hệ thân thiết với nhà họ Đàm, trừ chuyện xã giao lễ nghĩa đặc biệt không tránh được, Đàm Yến Tây mới mang cô tới, đơn giản chỉ mang tính chất đối phó, đến cho có là được.
Nhờ lập trường rõ ràng và kiên định của Đàm Yến Tây, nhà họ Đàm không có ai dám hé miệng ra hỏi chuyện này, ngay cả chúc mừng cũng chuyển lời qua mẹ Diêu, hoặc qua người duy nhất mà Đàm Yến Tây chịu cho ba phần mặt mũi là Doãn Hàm Ngọc chuyển giao.
Chỉ có cha của Đàm Yến Tây là Đàm Chấn Sơn bày ra tư thái của bề trên nói mấy câu chiếu cố, bảo Đàm Yến Tây để tâm một chút, cho dù anh không tình nguyện thì đứa bé này cũng là máu mủ của nhà họ Đàm.
Đàm Yến Tây làm sao lại không hiểu được tâm tư của Đàm Chấn Sơn: con gái của anh cả - Đàm Minh Lãng, là một công chúa nhỏ được cưng chiều mà trở nên cứng đầu đanh đá, bình thường trừ nói chuyện yêu đương, còn thích kết giao với mấy anh chàng đẹp trai làm nghệ thuật, còn về chuyện học hành thì chưa bao giờ cố gắng. Trước mắt nhìn thấy không có đứa cháu nào có thể kế thừa gánh vác trách nhiệm nặng nề của gia nghiệp, vậy nên ông ta có kế hoạch đặt kỳ vọng lên đứa bé con chưa ra đời của Đàm Yến Tây, bồi dưỡng từ nhỏ đương nhiên là tương lai sẽ rộng mở. Đương nhiên nếu là một bé trai thì càng tốt hơn, lúc đó đứa bé chính là cháu đích tôn danh chính ngôn thuận của Đàm Chấn Sơn.
Câu đầu tiên Đàm Yến Tây nói lúc trở về là: Cả nửa đời anh đã cố gắng mang lại tương lai giàu sang cho nhà họ Đàm rồi, việc này cũng đành. Nhưng con của anh, không cần biết là trai hay gái, sau này dù cho có phải ra đường ăn xin cũng sẽ không làm trâu làm ngựa cho nhà họ nữa. Gia sản nhà họ Đàm thì quý báu lắm đấy à, ai ai cũng phải thèm thuồng chắc.
Bây giờ, quan hệ cha con với Đàm Chấn Sơn cũng chỉ là ngoài nóng trong lạnh thôi, còn có thể có khả năng quyết định hay sao.
Chu Di nghe Đàm Yến Tây và Đàm Chấn Sơn nói chuyện như đánh trận thì cười hỏi: Nhưng nếu như đứa bé sau này lại muốn tham gia vào giới chính trị thì anh định như thế nào? Đi con đường đó, gần như không thể tránh được nhà họ Đàm.
Đàm Yến Tây không trả lời thẳng mà chỉ hỏi cô: Em cảm thấy con của hai chúng ta sẽ thích chuyện chính trị à?
Chu Di nói: Lỡ đâu có thì sao? Đột biến gien, hoặc là di truyền cách đời cũng không biết chừng.
Đàm Yến Tây nói: Vậy không còn cách nào khác là phải đánh một trận rồi đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Chu Di: Con gái thì sao? Anh nỡ đánh à?
Đàm Yến Tây: Con gái đương nhiên không bỏ được. Anh sẽ tự thân đi nhờ vả ông ấy lót đường. Con gái mà đi trên con đường này vốn đã không dễ dàng, anh sẽ không vì những định kiến thù oán cá nhân mà làm ảnh hưởng tới con bé.
Chu Di: Tiêu chuẩn kép!
Tuy nhiên cuối cùng mong ước sinh con gái của hai người họ lại không thành.
Nhưng mà con trai nhỏ, bạn học Đàm, trái lại lại giống như Đàm Yến Tây mong đợi, rất là thanh tâm quả dục.
Chỉ là cậu bé lại thanh tâm quả dục quá mức, không những không hề có hứng thú với chính trị, mà đối với phần lớn những chuyện cũng đều không có hứng thú.
Từ nhỏ đã ôm đàn cello cao hơn mình một cái đầu, còn đi tham gia tranh giải ở khắp các nước, mười bốn tuổi thi vào Nhạc viện Juilliard*. Tuổi còn nhỏ đã trở thành một nghệ sĩ trình diễn không màng ham muốn trần tục.
Đàm Yến Tây hối hận vạn lần, lúc mang bầu đáng lẽ nên chọn nhạc thai giáo kĩ càng, không nên cho nghe nhiều Yo-Yo Ma** như vậy.
Tuy nhiên đây là những chuyện sau này.
*Nhạc viện biểu diễn nghệ thuật số 1 thế giới, tọa lạc ở New York.
**Nghệ sĩ cello nổi tiếng người Mỹ với dòng máu Trung-Pháp.
-
28. Cô giáo môn học "tình yêu"
Mùa đông năm nay, vào ngày kỉ niệm tuyết rơi, Chu Di đã vào giai đoạn cuối thai kỳ, thân thể nặng nề di chuyển chậm chạp.
Buổi trưa ăn cơm ở chỗ mẹ Diêu, cô tự nấu món canh thịt bò, ăn xong Chu Di muốn đi tản bộ một chút, cũng không phải là đi quá xa, đi vòng vòng quanh khu nhà là được.
Đi tới cửa, Đàm Yến Tây lấy áo khoác lông ngỗng cho cô mặc.
Cô ngồi xuống ghế thay giày, Đàm Yến Tây mang giày tới cho cô, ngồi xuống rồi mang giày vào một bên chân của cô. Giày anh cầm tới là giày đế bằng, đế giày rất mềm giúp giảm xóc và chống trơn trượt. Đàm Yến Tây đỡ lấy cổ chân hơi sưng lên của cô, giúp cô mang giày vào rồi đỡ cô đứng dậy.
Đàm công tử bây giờ đã thành chồng người ta, cực kì thích những công việc chăm sóc vợ cẩn thận như thế này, không hề cảm thấy mất hình tượng gì cả.
Người trong vòng xã giao thì một nửa ngưỡng mộ, một nửa lại chê cười, Đàm công tử bây giờ là một người chồng chuẩn nhị thập tứ hiếu, vợ anh có muốn ăn quả hồng rừng thì nửa đêm anh cũng đi lái xe đi từng cửa hàng để kiếm. Có một hôm hai người cùng nhau đi dạo phố, vợ anh không hiểu sao lại không vui, không nói hai lời bỏ lại anh trong trung tâm thương mại mà đi luôn.
Dĩ nhiên là có nhiều người chế giễu Đàm phu nhân: Ai mà chẳng sinh con, người khác đâu có yếu ớt làm màu đến vậy.
Lại còn đùa giỡn với Đàm Yến Tây là “Đàn bà thì đừng nên quá nuông chiều”, anh cũng chỉ cười cho qua chuyện, nhưng những người này lại nghĩ rằng anh tính tình doanh nhân ôn hoà nhã nhặn, đồng tình với họ, cho nên cứ lặp đi lặp lại triết lý kia hết lần này tới lần khác.
Sau này Đàm Yến Tây không còn nể mặt nữa: Tại sao những người phụ nữ khác lại không yếu đuối? Bởi vì họ bất hạnh có ông chồng như mấy người, bày tỏ với các người nhưng các người không đồng cảm lại còn châm chọc. Ai cũng phải sinh đẻ? Vậy các ông cũng sinh một đứa thử xem? Vợ của tôi thì tôi tình nguyện cưng chiều, ông già của tôi cũng không dám phản đối, các người lấy danh nghĩa gì mà can thiệp vào chuyện gia đình của Đàm Yến Tây tôi?
Từ đó về sau không ai dám nói bậy bạ ở trước mặt Đàm Yến Tây nữa.
Mở cửa bước ra ngoài, ngoài trời gió rét pha lẫn với bông tuyết, vì khí trời cũng khá khô ráo nên không có cảm giác quá lạnh. Chu Di mang áo khoác lông ngỗng màu trắng, ở trong mặc một bộ váy rộng rãi màu cà phê, phong cách thoải mái không quá chú trọng kiểu dáng.
Vì sợ mặt đường ướt trơn trượt nên Chu Di khoác lấy cánh tay của Đàm Yến Tây, lúc bước xuống cầu thang cẩn thận bước từng bước một.
Tới sân trước, cô bước tới nhìn ra ngoài cổng sắt, ngoài đường người người dẫm đạp đi lại đến lộn xộn, có người khoát tay đi qua, tuyết đã bị dẫm nát, bước chân lên là trơn trượt, suýt chút nữa là ngã lộn nhào.
Bỗng chốc Chu Di cũng chẳng còn suy nghĩ muốn đi ra ngoài nữa, cười nói: "Được rồi, dạo trong sân một lúc là được."
Cô đi tới bàn đá bên kia sân, một đống tuyết mềm xốp chất đống trên bàn, cô vo viên chúng thành một quả cầu tuyết lớn, một quả nhỏ và hai quả rất nhỏ, chồng chất lên nhau.
Chơi trong chốc lát như vậy, tay đã đỏ ửng.
Đàm Yến Tây bắt lấy tay cô, giữ trong lòng bàn tay mình mà hà hơi, "Hay là đi ra ngoài một chút nhé."
Vì mang thai mà cô đã không thể không hủy bỏ quá nhiều việc, thời gian này đã bỏ qua rất nhiều sở thích.
Sinh con, với đàn ông mà nói còn nhẹ nhàng hơn cả buông đôi lời đầu môi chót lưỡi, Thượng đế không công bằng, sản phẩm phụ sau khi sung sướиɠ lại để người phụ nữ phải gánh vác.
Chu Di nói: "Thôi. Đi ra ngoài thì chính em cũng phập phồng lo lắng, chẳng thoải mái được. Cũng chẳng thể làm gì, nhịn một thời gian nữa. Cũng sắp rồi."
Đàm Yến Tây đưa tay muốn ôm cô.
Chắn ngang giữa bọn họ là cái bụng đã nhô lên đến không còn gì để nghi ngờ.
Đàm Yến Tây hơi sửng sốt một chút.
Một khoảnh khắc này có cảm giác bị "phá vỡ" rõ ràng.
Hình như đến lúc này anh mới thật sự hiểu được lời Chu Di nói khi đó, ý muốn độc chiếm.
Bây giờ anh cũng muốn độc chiếm cô, anh đã nghĩ, ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ, anh muốn chỉ có hai người ở bên nhau trong ngày đó.
Nhưng đã không thể được rồi.
Mà trong quá trình thân phận cũ đang dần mất đi, thân phận mới còn chưa thiết lập, có phải Chu Di càng thấy mất mát hơn so với anh không?
Chu Di thấy Đàm Yến Tây cúi thấp đầu không nói lời nào, cô cười một tiếng, tay dí lên trán anh, "Sao vậy?"
Lúc Đàm Yến Tây ngước mắt nhìn lên vẫn là dáng vẻ tươi cười trước sau như một của bình thường, "Hiện giờ em có chuyện gì muốn làm không? Anh đưa em đi."
Chu Di liếc nhìn anh một cái, "Em muốn đi uống rượu và nhảy disco với Cố Phỉ Phỉ và Lộ Lộ,"
Đàm Yến Tây: "..."
Chu Di đã quá rõ lúc này anh đang nghĩ gì, nhẹ nhàng nhún vai một cái: "Em cũng chẳng có gì đặc biệt cao quý, có tâm lý hy sinh gì cả. Có thể nói là em có chút thỏa hiệp, không tính là hy sinh. Nên anh đừng làm ra vẻ như thế này nữa, làm như em là người mẹ anh hùng ấy, xui xẻo."
Đàm Yến Tây nhíu mày.
"Em không muốn sinh con, là vì tư tâm. Muốn sinh cũng là do tư tâm."
Đàm Yến Tây hỏi câu đó nghĩa là gì.
Chu Di nhìn anh, "Cho dù kết cục sau này có ra sao..."
Điều duy nhất cô xác định được là, trong thời điểm bọn họ yêu nhau nhất, bọn họ có đứa bé này.
Không phải xuất phát từ tình mẫu tử cao quý gì cả --- còn chưa thấy mặt con, cô tự nhận hiện giờ cô còn hơi thiếu thốn loại tình cảm như mẹ hiền này.
Tạm thời mà nói, chỉ vì ích kỷ, là kết trái tình yêu của cô và Đàm Yến Tây.
Vậy nên, đây là tư tâm của cô.
Chu Di nói: "Mẹ em cũng đã từng nói với em như vậy. Khi đó em cảm thấy em là gánh nặng của bà, mẹ nói với em, sinh em ra là việc bà đã quyết, người phải chịu trách nhiệm là mẹ chứ không phải là em. Vậy nên mẹ đối tốt với em là chuyện đương nhiên, không phải vì ý tứ ép buộc đa͙σ đức 'tình thương của mẹ' kia, mà là từ trách nhiệm của người trưởng thành, thái độ biết chịu trách nhiệm. Trong tình yêu mà mẹ dành cho em, không đơn thuần chỉ có tình mẫu tử."
Chu Di nhìn anh một cái, "... Hình như em nói hơi xa chủ đề, nhưng mà, anh có hiểu không?"
Đàm Yến Tây gật đầu, cười nói, dĩ nhiên.
Trong lĩnh vực "tình yêu" này, "Di Di vĩnh viễn là cô giáo của anh."
-
29. Biểu diễn nhào mì
Chu Di và Chu Lộc Thu cùng thành lập công ty MCN, sau khi đi vào nề nếp, Chu Lộc Thu quản lý nghiệp vụ kinh doanh như một "CEO", muốn ký hợp đồng với hotgirl mạng đầu tiên, chính là Chu Di.
Chu Lộc Thu không muốn lãng phí tài nguyên, Instagram có nhiều người follow như vậy, thay đổi phong cách chút là được mà.
Nhưng việc làm "hot girl mạng" này, Chu Di chẳng có tâm sự nghiệp lắm, cô cảm thấy mình không hợp với việc này, không làm được mấy việc kiểu "Chia sẻ sản phẩm yêu thích". Nhất là bản thân cô có lúc rất khác người, thích là cảm xúc cả nhân, dù chỉ với một món hàng một sản phẩm, thì cũng là tình cảm một đối một rất khó nói.
Nếu làm kiểu "Chia sẻ sản phẩm yêu thích", dù không tâng bốc lên trời thì cũng phải khen ngợi vài câu, nhưng có lúc cô thích cái gì đó lại không tốt đẹp như vậy, chỉ là cô không cần lý do gì mà cứ yêu thích thôi.
Mới đầu Chu Lộc Thu không tin vào lý lẽ này của cô, cho là đồ cô thích thì sẽ không thể không có ưu điểm được.
Chu Di bèn cho cô ấy ngửi thứ một lọ nước hoa Serge Lutens (1) đã ngừng sản xuất, là đồ cô thầm yêu thích đã lâu.
Chu Lộc Thu ngửi một cái rồi chạy mất.
... Cứu mạng. Đây là nước hoa sao? Đây là vũ khí sinh hóa mới đúng!
Tháng hai, Chu Di vào viện, chuẩn bị sinh con.
Trong lúc chờ đợi các chỉ số đạt tiêu chuẩn để bác sĩ gây mê rồi giảm đau, Chu Di lại nảy sinh ra ý tưởng cho công việc "hotgirl mạng" hiếm khi đụng tới kia, cô có thể mở một phòng livestream đó, tường thuật trực tiếp cảnh sinh con.
Đau cũng đã đau rồi, không thể đau không công, ít nhất nên kiếm được tiền.
Trong nhóm, cô truyền đạt ý nghĩ của mình.
Chu Lộc Thu: Có thật không chị? Chị thật sự nghĩ vậy à? Hay là sau này chị chuyển thành hình tượng blogger mẹ và bé đi? Chúng ta vẫn thiếu người dẫn đầu trong mảng này.
Đàm Yến Tây không cười, chân mày nhăn lại thành một ngọn núi.
Cũng may, cô đã chỉ đích danh Cố Phỉ Phỉ đến ở bên bên cô trong quá trình sinh nở, cô ấy đáp lại làm cô tương đối hài lòng, cười đến chảy cả nước mắt: "Anh trai còn hỏi một câu, chị đây thích mì thế nào ạ, sợi hơi to hay hơi nhỏ một chút? Chị xem lớn bằng này đã được chưa? Chị có hài lòng với màn múa của tôi không?"
Vẻ mặt Đàm Yến Tây ngồi bên xanh ngăn ngắt.
Quá trình sau đó, Chu Di bằng lòng coi đó là cưỡi ngựa xem hoa, hoảng hốt, không chân thật, kèm theo cả khổ sở, giống như khi bị nấc cụt ấy.
Chuyện thần kỳ nhất là sau khi sinh xong, cô có gắng sức nhớ lại cũng không nhớ nổi cảm giác đau đớn đến muốn chết không được muốn chết chẳng xong khi đó là thế nào nữa.
Giống như đoạn trí nhớ đó đã bị xóa đi.
Cơ chế tự bảo vệ của cơ thể thật là lợi hại.
Sinh xong rồi cô thấy cả người nhẹ nhõm, sự khổ sở lại chuyển sang người Đàm Yến Tây: Anh đã nhiều lần xác nhận, là con trai, không thể cứu vãn, cũng không thể trả lại hàng, có chút cảm giác niềm tin sụp đổ.
Tối qua cha già đã gạt bỏ cả "Thư viện tên" kia, chọn được một cái tên vô cùng dễ nghe, hợp với con gái.
Kết quả sang ngày hôm nay đã không cần đến nữa.
Ôm thì vẫn ôm, chỉ là đứa bé con đỏ hồng nhăn nheo một cục trong ngực này, chẳng biết là giống ai nữa.
Niềm tin lại sụp đổ again: Gen của anh lãng phí thì cũng thôi đi. Nhưng chẳng phải nói con trai giống mẹ sao?
Một người mẹ xinh đẹp như vậy, gen tốt như thế...
Đại loại hơn một tháng sau, Đàm Yến Tây ôm con trai nhìn kỹ, hehe, ánh mắt thằng nhóc này lại có bảy tám phần giống Chu Di, rốt cuộc mới hơi bình tĩnh lại được.
Còn lại, làm sao mà sau này cậu bé càng lớn càng sáng sủa, trúng số mà trung hòa được những nét đẹp nhất ở ngũ quan cả hai người, năm sáu tuổi đã có dáng vẻ quý khí bức người, chút nữa là bị bắt đi làm ngôi sao nhí, đây cũng là chuyện về sau.
30. Yêu đương vụng trộm
Sau khi em bé đầy tháng không lâu, Chu Di bàn với Đàm Yến Tây chuyện chuyển nhà.
Nơi bọn họ đang ở bây giờ là căn hộ Đàm Yến Tây mua trước kia, chủ yếu ở gần công ty, công việc trong ngày kết thúc là có thể tới nghỉ ngơi ngay.
Là nơi ở cho người độc thân nên yêu cầu về không gian không cao. Một phòng ngủ chính, một phòng làm việc là đủ, diện tích rộng vừa phải, dư sức cho một mình anh.
Những người trong giới này, chỉ cần muốn thì cuộc sống hoa mỹ đến đâu cũng có thể, ví dụ như có vài gia đình thuê đến năm sáu người giúp việc, mỗi người phụ trách một việc riêng.
Tính cách của Đàm Yến Tây không thích xa xỉ phô trương, lại rất để ý đến tính riêng tư mỗi nơi anh ở, kiên quyết không muốn có một đống người xa lạ ở trong nhà mình làm khó chịu. Căn phòng này của anh là giao cho người chuyên nghiệp xử lý. Bọn họ sẽ liên lạc với Monica, xác nhận hành trình của anh, khi anh không ở nhà mới có thể đến làm dọn dẹp vệ sinh.
Sau khi Chu Di trở lại Bắc Thành, ngại ở căn "phòng tân hôn" xa xôi kia, cô muốn buổi sáng được ngủ thêm nửa tiếng.
Nơi này không xa công ty cô lắm, nên cô ở cùng anh tại đây.
Một thời gian sau, không gian ít nhiều trở nên không đủ, nhất là Chu Di làm về ngành thời trang, quần áo, giày dép, túi xách và đồ trang sức, số lượng càng ngày càng tăng. Ban đầu cô chỉ chen chúc một chúc vào tủ đồ của Đàm Yến Tây, sau đó nhét không nổi nữa, không gian phòng làm việc cũng bị lấn chiếm.
Có lúc bạn bè tới nhà còn chế giễu hai người, sao lại ra nông nỗi này chứ, giá trị con người Đàm tổng là mười tỷ, ở nơi này giống như làm võ đường trong vỏ ốc* vậy đó.
*Điển cố TQ, chỉ nơi chật hẹp đơn sơ lại dùng làm những việc lớn.
Đàm Yến Tây cười nhạo bọn họ, biết gì chứ. Đây là khói lửa nhân gian.
Anh biết Chu Di hay hoài niệm, nơi này có quá nhiều ký ức của hai người.
Những gia đình giờ có thêm một người, nơi này thật sự không ở được nữa, nhất là khi còn phải mời bảo mẫu chăm sóc em bé.
Đàm Yến Tây mua một căn nhà lệch tầng (3) ở khu vực gần đây, anh và Chu Di ở tầng trên, giữ gìn không gian riêng tư tuyệt đối.
Mẹ Diêu cũng hay tới, chỉ quan tâm đến việc ăn uống của bọn họ, chuyện khác không để bà bận tâm lo phiền.
Việc chuyển nhà, Đàm Yến Tây không để Chu Di phải bận tâm, gọi người chuyên nghiệp đến vận chuyện rồi sắp xếp đồ đạc.
Tối hôm đó, em bé đã ngủ, Đàm Yến Tây kêu dì bảo mẫu chú ý bé một chút, hai người đi ra ngoài một chuyến.
Vừa nói anh vừa vào phòng thay đồ lấy áo khoác, để Chu Di khoác thêm.
Chu Di không hiểu, tối nay có lịch xã giao hay gì đâu, tối muộn rồi còn ra cửa là muốn đi đâu?
Đàm Yến Tây tạm thời kín như hũ nút.
Đi xuống lầu, xuống thẳng hầm lấy xe.
Mới lái ra ngoài không bao lâu Chu Di đã biết, anh muốn tới căn nhà mới kia.
Đỗ xe ở tầng trệt phụ của ngôi nhà, hai người đi thang máy lên lầu.
Vào cửa rồi Chu Di mới phát hiện, nơi này vẫn giống y như cũ đến 99%, chỉ là có thêm chút quần áo và đồ đạc thường ngày của bọn họ, cũng coi như là đã chuyển đến nhà mới.
Chu Di bước vào phòng ngủ mở ra cánh cửa phòng thay đồ, bên trong còn treo một chiếc váy ngủ màu hồng nhìn vô cùng quen mắt.
Cô cười một tiếng.
Đàm Yến Tây thật là có lòng.
Đàm Yến Tây cũng im lặng, đến gần cô, đưa tay ra kéo lấy cô từ phía sau lưng.
Chu Di hiểu ngay ý đồ của anh, đẩy anh một chút, "... Còn chưa được."
"Anh biết." Đàm Yến Tây bắt lấy tay cô.
Anh rất là phiền muộn, sớm biết thế đã chẳng sinh đứa con trai chán ghét, chưa nói đến hiện giờ không gian riêng tư không thể không cho thêm mấy người ngoài như bảo mẫu đến chăm sóc, mà còn làm anh phải nhịn trước trước sau sau lâu như vậy.
Đàm Yến Tây xin xỏ cô, việc khác không thể, ít nhất dùng tay giúp anh một chút cũng được đi.
Chu Di cười, "Em cũng biết nửa đêm nửa hôm anh lôi em ra ngoài là không có ý tốt gì mà."
Đàm Yến Tây rất thẳng thắn, cũng là tác phong không đứng đắn trước sau như một của anh, "Nếu không thì sao anh phải mua căn nhà này chứ? Hay là về sau chờ em bé ngủ, chúng ta qua đây vụng trộm chút."
"... Anh im miệng."
(3) Nhà lệch tầng là thiết kế nhà mà các tấm sàn được thiết kế so le, lệch nhau giữa các tầng.
31. Ý trời nơi chốn u minh
ŧıểυ Đàm nửa tuổi, Chu Di giao bé cho Đàm Yến Tây toàn quyền chăm sóc, nói rằng mình phải đi nhảy disco với các chị em.
Đàm Yến Tây ôm con trai, nhìn Chu Di soi gương trang điểm, hôm nay cô mặc trang phục rất rực rỡ và bắt mắt, váy ngắn kiểu laser, lộ ra đôi chân dài miên man trắng nõn.
Môi đỏ mọng đầy đặn, phấn mắt màu xanh cỏ, đều là những màu rất đối chọi nhưng trên mặt cô lại không có chút mâu thuẫn nào.
Trên tai đeo đôi khuyên kim loại hình tam giác, theo động tác của cô mà rung rinh qua lại. Trên cổ tay là một chiếc vòng thiết kế theo hình con rắn, cô nghĩ nghĩ gì đó lại mở hộp đồ trang sức, lấy ra một chiếc nhẫn, đeo lên ngón tay cái, quơ quơ nói với Đàm Yến Tây, "Cuối cùng cũng có dịp dùng đến."
Là món đồ trang sức đầu tiên anh tặng cô, không đáng mấy đồng, chiếc nhẫn kim loại hình lục giác, lớp kính thuỷ tinh trên bức tranh nhỏ vẽ Marie de' Medici.
Ăn mặc chỉnh tề, Chu Di phun một chút nước hoa Serge Lutens bị Chu Lộc Thu gọi là 'vũ khí sinh hóa' kia, sau đó đi tới bên bóp bóp mặt thịt của bạn nhỏ ŧıểυ Đàm, "Mẹ ra ngoài chơi với hội dì Phỉ Phỉ, tối nay con ở với ba nhé. Con bao dung cho ba, nếu bị ấm ức gì thì trở về nói mẹ nghe."
Đàm Yến Tây: "..."
ŧıểυ Đàm mở đôi mắt to đen trắng rõ ràng xinh đẹp, chỉ lo cười, giơ tay ra bắt lấy đồ trang sức của cô, cô nghiêng đầu tránh khỏi. Nắm lấy cái tay nhỏ bé của ŧıểυ Đàm, chuẩn bị hôn lên mu bàn tay bé một cái, ngước mắt lên nhìn thấy sắc mặt Đàm Yến Tây còn đen hơn cả đáy nồi.
Cô cười một tiếng, tạm thời thay đổi phương hướng, ngẩng đầu lên mang nụ hôn này dán lên gương mặt của Đàm Yến Tây, rồi đột ngột lùi ra xa lại khoát khoát tay, "Bái bai."
Chu Di, Cố Phỉ Phỉ, Chu Lộc Thu và Chúc Tư Nam, chơi bời đến quá nửa đêm mới chịu về.
Vào nhà, Chu Di cởi giày cao gót, chân không đi vào phòng ngủ.
Đàm Yến Tây nằm trên ghế salon cuối giường, hai chân vắt lên tay vịn, cũng không biết đã ngủ hay còn thức.
Chu Di đi tới, ngồi xuống trước ghế salon.
Trong giây lát, Đàm Yến Tây mở mắt, quay đầu nhìn cô.
"Ngủ chưa?" Là hỏi về ŧıểυ Đàm.
"Ngủ rồi." Sắc mặt Đàm Yến Tây có vẻ mệt mỏi.
Còn có hai dì bảo mẫu thay phiên nhau trông nom, vậy mà anh vẫn cảm thấy chuyện này so với tất cả các công việc của anh đều khó hơn, chủ yếu là mệt tâm, em bé còn độc tài hơn tất cả các bạo quân tự coi mình là trung tâm trên thế giới, không biết phải trái là gì.
Chu Di cười không nổi, "Xin anh, chỉ có một buổi tối thôi mà. Em thấy do anh ít làm chưa quen thôi."
Đàm Yến Tây nói vẻ sâu sắc, "... Em cực khổ rồi."
Chu Dị đứng dậy, muốn ngồi lên ghế salon, không gian hơi hẹp, Đàm Yến Tây cũng ngồi dậy.
Chu Di nói, "Lúc nãy, mấy người Phỉ Phỉ phổ cập cho em một đống các thứ gì mà máy căng nhiệt, tinh chất vàng, siêu sóng laser…”
"Cái gì với cái gì cơ?"
"Trị liệu thẩm mỹ." Chu Di nhìn anh, "Người đẹp không thắng nổi thời gian, sinh con xuống cấp. Em già đi rõ ràng như vậy sao?"
"Ai nói vậy?" Đàm Yến Tây bắt đầu có phản ứng, ánh mắt không rời khỏi cánh môi hoa hồng, màu sắc như quả mọng kia, "Em dùng nước hoa gì đó?"
"Anh thích không?"
"... Thích."
Đàm Yến Tây hôn môi cô, cùng nhau nuốt trọn thanh âm của đối phương.
Sự bày tỏ của anh trước giờ đều là dùng hành động, mà không phải ngôn ngữ --- dù là vào lúc này, hay là thời điểm trong tương lai.
Từ đầu đến cuối anh đối với cô, có sự quá đáng, có chút vô lý, đều xuất phát từ bản năng mê luyến.
Giữa những hơi thở, Đàm Yến Tây lên tiếng, "Di Di, anh nhớ tới một chuyện..."
Năm đó, ngày Chu Di đi tìm Mạnh Thiệu Tông mượn tiền.
Vốn dĩ bởi vì trời có tuyết, anh không định đi ra ngoài.
Những chẳng biết tại sao, cuối cùng lại ra khỏi cửa.
Sau đó, anh biết đây là lần duy nhất anh cam tâm hết lòng tin vào số mệnh, một thứ như ý trời nơi chốn u minh.