Trường học cũ của Chu Di tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập.
Khi biết được một đàn chị được gọi là đại lão khoa tiếng Pháp của họ hiện đang làm phiên dịch viên cho Bộ nɠɵạı giao sẽ về trường diễn thuyết với tư cách một sinh viên xuất sắc, Chu Di đã xin nghỉ làm một ngày muốn về thăm trường cũ và tận mắt nhìn thấy đàn chị này.
Trên Wechat, nhóm chat sinh viên năm ấy của họ lại bắt đầu sôi động lên. Bên cạnh cô còn có năm, sáu người khác sẽ về thăm trường, mọi người hẹn nhau trưa hôm ấy sẽ đi ăn cơm chung.
Hầu hết các “cựu sinh viên không xuất sắc” như họ đều là trâu chó của xã hội, thậm chí còn có người làm công việc không chút gì liên quan đến chuyên ngành đã học. Thành thử ngay cả chút từ đơn tiếng Pháp hơi phức tạp chút, họ cũng gần như quên mất cách phát âm.
Buổi chiều, mọi người cùng đến văn phòng thăm hỏi chủ nhiệm khoa, giáo viên bộ môn và giáo viên cố vấn.
Mãi đến lúc trời sẩm tối, Chu Di nhận được cuộc gọi từ Đàm Yến Tây, hỏi cô buổi tối có đến chỗ mẹ Diêu ăn cơm không.
Lúc nghe nói Chu Di còn ở trong trường học, Đàm Yến Tây bảo anh sẽ đến đón cô, thuận tiện xem thử trường cũ của cô ra sao.
Có một đoạn đường gần trường học tắc đường cứng ngắc, Đàm Yến Tây đành xuống xe, bảo tài xế lái ra ngoài còn anh tự mình đi bộ đến nơi.
Chu Di sợ anh không tìm được cổng vào nên đã đi ra đón anh.
Ngày tháng tư mùa xuân, trăm hoa đua nhau khoe sắc.
Đàm Yến Tây đi qua một giao lộ thì bước chân ngừng lại, thấy trước mặt là một đoạn dốc thoai thoải, Chu Di xuyên qua những bóng hoa dưới đất mà bước đến. Cô mặc một chiếc đầm liền hoa nhí màu đen, dường như hòa làm một với cảnh sắc mùa xuân về đêm.
Chẳng mấy chốc cô cũng trông thấy anh, sau đó vẫy vẫy tay và bước chân cũng nhanh hơn.
Khi đã đến trước mặt, Chu Di ôm cánh tay anh hỏi: “Muốn vào trong trường học xem thử không anh?”
Đàm Yến Tây nói, tới cũng đã tới rồi.
Khuôn viên của các trường Đại học về cơ bản là đều giống nhau, ngôi trường cũ này của Chu Di không có phong cảnh nào quá đặc sắc cả.
Đàm Yến Tây kiên nhẫn lắng nghe những điều Chu Di giới thiệu cho anh. Tại thư viện này, cô thức đêm để giải đề, trên sân bóng rổ nãy cô được người ta bắt chuyện. Tại dãy ký túc xá này, phòng cô ở tầng hai nên rất tiện, vào thời gian đi học có thể ngủ nướng thêm ba phút.
Đàm Yến Tây tưởng tượng ra một quãng thanh xuân đầy sức sống, hoạt bát và có đôi chút bốc đồng mà cô đã trải qua.
Trước nay anh là một người thiết thực, sẽ không bao giờ có những phát ngôn như “chỉ ước gặp nhau sớm hơn”.
Nhưng giờ phút này anh thật sự cảm thấy như vậy, nếu có thể quen biết cô, gặp mặt cô một lần từ sớm thì tốt biết bao. Dù chỉ đứng từ xa ngắm nhìn thôi cũng được.
Chu Di nghe anh nói như vậy thì cười đáp: “Anh biết không, một khi có suy nghĩ này thì chắc chắn trong tiềm thức của con người đã cảm thấy mình già rồi.”
“…Anh già rồi?”
“Không không không! Em nói đùa thôi! Anh trẻ trung khỏe mạnh, một mình anh bằng hai…Ưm.” Đàm Yến Tây không hề báo trước mà đưa tay giữ đầu cô rồi cúi xuống lấp kín cái miệng khiến người ta bực bội này.
Một lúc lâu sau, Chu Di mới đẩy anh ra rồi hỏi anh lúc còn đi học anh như thế nào, cô không thể tưởng tượng ra được.
Đàm Yến Tây nói với cô hồi anh còn đi học thì trường không có ký túc xá, sau khi học xong sẽ về thẳng nhà, cũng không tham gia hoạt động câu lạc bộ gì gì đó, thỉnh thoảng có tham gia team building trong lớp, tóm lại là anh rất độc lập. Bởi vì quá bận rộn nên anh quyết định nộp hồ sơ vào trường đại học Pennsylvania sớm, phải giữ vững điểm số đẹp, hơn nữa ngoài giờ học còn đang thực tập trong công ty của chị họ.
Đàm Yến Tây dừng một chút, nhìn cô với hai mắt sáng lấp lánh, anh biết cái “thói xấu” sùng bái học sinh giỏi của cô lại được bật lên.
Anh cười bảo, “Cho nên anh mới nói muốn quen biết em sớm.”
“Nhưng thời điểm anh học Đại học thì em mới học…cấp hai thôi? Em rất chắc chắn trong thời thanh xuân của mình, em chưa từng nghĩ sẽ hẹn hò với người trưởng thành, đi ngắm mấy cậu trai đẹp cùng lứa trong đội bóng rổ còn chẳng kịp nữa là.”
Đàm Yến Tây nhìn cô, liếc mắt một cái, “… Có phải em yêu sớm không?”
Chu Di cười: “Anh đoán xem?”
Đàm Yến Tây nói: “Anh đoán cái rắm.”
Chu Di: “Anh chửi tục nha.”
Đàm Yến Tây: “Tục hơn em cũng từng nghe rồi mà.”
Chu Di duỗi tay đánh anh mấy cái.
Sau khi đi dạo khuôn viên trường xong, Chu Di bảo: “Nếu đã đến rồi thì đi ăn gì đó với em nha?”
Vẻ mặt Đàm Yến Tây kháng cự.
Dù sao Chu Di cũng mặc kệ, cô kéo anh, nửa túm nửa đẩy lôi anh đến con phố ăn vặt. Các hàng quán dọc con đường đã thay đổi từ sớm, tiệm ma lạt thang* cô thường hay ăn trước kia cũng đã thay da đổi thịt trở thành một tiệm trà sữa.
*Ma Lạt Thang: món lẩu đường phố nổi tiếng, xuất xứ từ vùng Tứ Xuyên- Trung Quốc
Thứ mãi không thay đổi có lẽ là cái không khí phố xá rộn ràng hối hả này mà thôi.
Bên đường, có cụ ông mở một quầy nhỏ bán đậu hũ chiên, Chu Di kéo Đàm Yến Tây qua đó và bảo cụ ông làm cho cô một phần, thêm ớt thêm tiêu.
Đậu hũ chiên giòn đựng trong một chiếc hộp giấy, bên trên rải hành xanh xắt nhỏ, Chu Di cầm đũa tre dùng một lần gắp một miếng lên, thổi vài lần cho nguội rồi đưa đến bên miệng Đàm Yến Tây.
Đàm Yến Tây vẫn một mực kháng cự.
Chu Di cười nói: “Nếm thử một miếng đi, chỉ một miếng không chết người được đâu.”
Lúc này Đàm Yến Tây mới miễn cưỡng há miệng. Ăn gì đó trên đường tấp nập người qua kẻ lại không phải là phong cách của anh.
Chu Di rút đũa về và tuyên bố anh ăn một miếng đó là được rồi: “Phần còn lại để em ăn…..”
“Từ từ.” Đàm Yến Tây cản cô lại
Chu Di nhìn anh.
Rõ ràng Đàm tổng đã “nghiện nhưng còn ngại”, quanh co lòng vòng nói: “Em đút anh thêm một miếng nữa. Nếu anh đã đồng ý với em thì chắc chắn sẽ không trả giá.”
――
【07. Xưng hô 】
Chuyện này xảy ra sau khi hai người đã lĩnh chứng, trước khi tổ chức lễ cưới.
Đang lúc ngoài giờ làm việc thì Chu Di nghe thấy một ít lời đàm tiếu liên quan đến cô. Công việc của họ bình thường phải tiếp xúc với nhiều ngôi sao, nên có khi “ăn dưa” còn nhiều hơn ăn cơm.
Chu Di không cảm thấy bất ngờ khi bản thân trở thành trung tâm của câu chuyện.
Tin đồn này đã xuất hiện trong một thời gian dài ― Thỉnh thoảng sẽ có người lái Rolls Royce Cullinan đến đón Chu Di.
Đều là đồng nghiệp với nhau nên mọi người cũng có hiểu biết sơ sơ về xuất thân của nhau. Họ cảm thấy Chu Di “trắng” và “xinh” thì là điều không thể nghi ngờ gì rồi, nhưng cô hoàn toàn không dính dáng gì đến chữ “giàu” cả. Nếu thế thì cần gì phải làm loại công việc thức đêm đến hói đầu thế này.
Tất nhiên chiếc Cullinan kia không phải là của cô hay gia đình cô.
Một khi đã bác bỏ loại khả năng danh chính ngôn thuận nhất này thì chỉ còn lại những suy đoán ác ý.
Đặc biệt là trước nay Chu Di không bao giờ đề cập đến tình trạng tình cảm của mình, mà chủ chiếc xe Cullinan kia cũng chưa từng xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người, tra thân phận không ra chỉ có thể dựa vào biển số xe mà suy đoán rằng lai lịch của đối phương khá oách.
Chu Di chỉ có kinh nghiệm một năm rưỡi làm việc với Hướng Vi, sau đó nhảy dù làm lãnh đa͙σ một nhóm nhỏ gồm bốn năm người. Có một số nhân viên kỳ cựu đã thầm phê bình về chuyện này, hiện giờ thì càng chắc chắn hơn về cô: Nói trắng ra cũng là dựa vào cái mã ngoài để lên chức chứ gì, nói không chừng người ngồi trong chiếc Rolls Royce kia là một tên đàn ông già bụng phệ đấy.
Loại lời đồn bóng gió này, Chu Di cũng rất khó để trực tiếp bác bỏ ― cô tưởng việc mỗi ngày mình đeo chiếc nhẫn cưới Đàm Yến Tây đưa cho đã đủ để giải thích rồi.
Nhưng có lẽ là kiểu dáng của chiếc nhẫn quá khiêm tốn nên không ai nhìn ra được đó là nhẫn cưới, họ chỉ nghĩ Chu Di tìm một nhà thiết kế nào đó làm ra để mang cho vui.
Trong lòng Chu Di khổ không thể tả, rất muốn hỏi Đàm tổng xem anh đã làm gì với chiếc nhẫn kim cương xanh ngọc lớn của Harry Winston rồi, hay là đưa cho cô đeo đỡ hai ngày đi.
Hôm nay, nhóm nhỏ tổ chức tụ họp, mọi người đi uống rượu và hát karaoke.
Bên phía công ty Đàm Yến Tây có một dự án xảy ra chút chuyện, một mình Doãn Sách không xử lý được nên đã gọi anh đến giúp đỡ mình một tay.
Anh bận rộn đến mười một giờ mới rời đi, vì biết địa điểm tụ họp của Chu Di ở cách đây không xa nên anh đã lái xe qua đó để đón cô về cùng.
Thời điểm Đàm Yến Tây đến, nhóm Chu Di cũng vừa tàn cuộc.
Mới ra cửa đã thấy xe của Đàm Yến Tây đậu ven đường. Anh không ngồi trên xe mà đứng tựa vào bên cửa xe, trong tay cầm điếu thuốc lá, đốm lửa nhỏ lập loè.
Đàm Yến Tây thấy đồng nghiệp Chu Di cũng ra thì chuẩn bị lên tiếng chào hỏi theo phép lịch sự.
Ai ngờ Chu Di giành trước, cất giọng trong trẻo ngọt ngào, “Ông xã! Anh đến rồi à!”
Đàm Yến Tây thật sự sợ đến mức tay run nhẹ.
Chu Di đi qua khoác cánh tay anh, sau đó giới thiệu với anh đây là ai, đó là ai, kia là người nào trong công ty.
Sau khi cô giới thiệu xong, Đàm Yến Tây lịch sự gật đầu và mỉm cười nói cảm ơn mọi người ngày thường đã quan tâm đến Chu Di.
Trò chuyện xong, ai về nhà nấy.
Trên xe, Đàm Yến Tây hỏi Chu Di hôm nay cô làm vậy là thế nào.
Chu Di thản nhiên nói thật: “Lòng hư vinh đó. Ngày nào họ cũng đoán xem có phải em đang được một ông già bụng bia đầu trọc bao nuôi không.”
Đàm Yến Tây quay đầu liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt cảnh cáo nghiêm túc: “Anh dỗ em như vậy mà em cũng không chịu đổi xưng hô, bây giờ lại vì vài người đâu đẩu đâu đâu…Chu Di, anh nói cho em biết, em toang với anh rồi!”
Chu Di cười ra tiếng, nhướng mắt nhìn anh, “Toang là toang thế nào hả ông xã?”
“…”
Đàm Yến Tây cảm thấy, nói không chừng đến lúc đó mình mới là người toang trước.