Khi Đàm Yến Tây bước ra khỏi cửa nhà họ Đàm, trong nháy mắt sắc mặt anh thay đổi, nghiêm nghị như bị sương tuyết bao phủ.
Xe chờ ở cửa, anh thậm chí còn chưa kịp đi vào trong xe đã lấy điện thoại ra gọi.
Dặn đi dặn lại việc an bài bố trí, nội dung chủ yếu là sắp xếp người nhìn chằm chằm hành động của Đàm Chấn Sơn và Đàm Khiên Bắc.
Anh biết hơn nửa là hai người đó ném chuột sợ vỡ bình, không đến mức sẽ tùy tiện ra tay với người trong tâm bão là Chu Di, nhưng cứ cẩn thận thêm một chút cũng không có gì là thừa.
-
Gần đến sinh nhật của Đàm Yến Tây.
Những người được anh giao phó đều báo cáo lại hằng ngày, nói rằng Đàm Chấn Sơn và Đàm Khiên Bắc không có bất cứ động tĩnh gì. Đàm Yến Tây thà rằng mình uổng công vô ích chứ vẫn chưa dám buông lỏng cảnh giác.
Chính lịch trình của anh cũng không có đến nửa khắc rảnh rỗi, dù là đúng ngày sinh nhật cũng có ba hội nghị, hai cái nội bộ, một cái là đối nɠɵạı.
Monica nói với anh, đã lấy lý do sinh nhật hoãn lại một vài việc vốn là hết sức khẩn cấp --- anh đã dặn, dù có thế nào cũng phải để trống lịch từ sau tám giờ tối cho anh, anh muốn tới sân bay đón người, Chu Di bay tới đây từ Paris.
Buổi sáng, Đàm Yến Tây mở một cuộc họp liên bộ phận, nội dung phức tạp rối rắm, choáng váng đầu óc đến hơn mười một giờ, Monica đưa tới một tách cà phê kéo dài tính mạng, lại hỏi anh buổi trưa muốn ăn gì.
Đàm Yến Tây không có khẩu vị, cầm tách uống một hớp cà phê, nói với cô ấy cứ tùy tiện, ăn gì cũng được.
Monica gật đầu một cái, ngón tay lướt lướt trên máy tính bảng nói: "Thức ăn sẽ đưa đến đúng giờ vào mười một rưỡi."
Dứt lời cô ấy đi ra ngoài đóng cửa lại.
Đàm Yến Tây uống một ngụm cà phê không cho thêm một chút đường sữa nào, nhìn điếu thuốc với vẻ mệt mỏi, trượt ngón tay lên bật lửa, đi tới bên cửa sổ sát đất.
Chốc lát, có người tới gõ cửa.
Đàm Yến Tây cũng không quay đầu lại, "Vào đi."
Nghe tiếng có người đẩy cửa đi vào, nhưng không có ai nói chuyện.
Đàm Yến Tây ngạc nhiên, có thể trực tiếp tới gõ cửa phòng làm việc của anh đều là những người chức vụ không thấp, bất kể là anh đang làm gì đối phương cũng sẽ chủ động lên tiếng báo cáo.
Anh hơi cau mày, xoay người, bị sửng sốt một trận.
Định nói là ai không hiểu quy củ như vậy, thì ra chính là người cho tới bây giờ đều không hề đếm xỉa đến "quy củ".
Cô mặc một bộ đồ dệt kim mỏng manh rộng rãi, bên ngoài khoác chiếc áo màu cafe nhạt, thích hợp để đi lại tàu xe vất vả, bên chân còn có một chiếc vali dựng thẳng.
Đàm Yến Tây vội vàng chạy tới, một bên tắt vội điếu thuốc, vẻ mặt khó nén sự ngạc nhiên mừng rỡ: "Chẳng phải nói là tám giờ tối mới hạ cánh sao."
Chu Di cười nói: "Có một việc tạm thời bị hủy bỏ, trống ra một ngày. Em ở Paris đợi cũng chẳng có gì làm, nên đổi chuyến bay --- phải thanh minh với Đàm tổng trước, em đã hỏi Monica xem có thể tới phòng làm việc tìm anh không."
Đàm Yến Tây hỏi: "Cô ấy nói sao?"
"Cô ấy nói, trước kia chưa từng có tiền lệ. Nhưng lần này cô ấy cho em nɠɵạı lệ, chắc Đàm tổng không đến nỗi đuổi việc cô ấy đâu."
Đàm Yến Tây cười dựa lưng vào bàn làm việc, đưa tay ôm gọn lấy eo cô, kéo cô dựa vào người mình, "Anh sẽ tăng lương cho cô ấy."
Chu Di không buông tha bất cứ một cơ hội nào có thể chế nhạo anh: "Làm thư ký còn phải biết tính toán "ý bề trên" trong chuyện riêng tư, đúng là khó quá."
Đàm Yến Tây căn bản không để bụng lời của cô, sự chú ý hoàn toàn đặt vào cô, "Buổi trưa đã ăn gì chưa?"
"Chưa. Monica nói sẽ mang hai phần cơm tới?"
"Cô ấy nói..."
Thanh âm của Đàm Yến Tây thấp dần, đã chẳng còn lòng dạ nghe cô nói gì nữa.
Từ trước tới giờ anh không bao giờ mang tình cảm riêng tư đến chốn công sở, nhưng giờ phút này căn bản anh chẳng cân nhắc được nhiều như vậy, một tay anh nắm lấy cổ tay cô, một tay giữ thật chặt eo nhỏ, cúi đầu hôn lên môi cô.
Chu Di nếm được vị trên đầu lưỡi anh - có một chút vị đắng, như hương vị của cà phê.
Nhắm mắt, tự biết rằng đang chìm đắm trong hoang đường, cho đến khi động tác thay đổi, lưng cô chạm vào dọc theo chiếc bàn làm việc, thấy hơi hơi đau, cô mới rốt cuộc kêu lên một tiếng tỉnh táo, đưa tay đẩy đẩy anh.
Lúc này Đàm Yến Tây mới dừng lại, nhưng hai tay cũng nắm chặt trên bàn, bao quanh cô trong lãnh địa của anh, cúi đầu thấy trong mắt cô còn mấy phần mê man mờ mịt, không khỏi cười một tiếng.
Anh cúi thấp đầu xuống, môi chạm vào trán cô, hôn nhẹ.
Lại cọ dọc theo một bên mặt, rơi xuống tai cô, âm sắc trầm thấp, giọng điệu tùy tiện, nói với cô, may cho cô là anh không có sở thích ban ngày tuyên dâm trong phòng làm việc.
Phòng làm việc của Đàm Yến Tây rất lớn, trang trí hai màu đen trắng đâu ra đấy.
Chu Di đi tham quan một vòng, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế da sau bàn làm việc của anh, tay chống bên tai, nói rằng muốn cảm nhận một chút cảm giác làm ông chủ là như thế nào.
Anh khoanh tay, đứng dựa vào bàn, vẫn vẻ cà lơ phất phơ trước sau như một, "Sao không cảm nhận thử một chút, cảm giác làm bà chủ là như thế nào?"
Chu Di nhún nhún vai nói: "Chẳng phải là cảm nhận được rồi sao? Không phân biệt được công và tư, không để ý hoàn cảnh..."
Đàm Yến Tây cười ha ha thật to.
Một lúc sau, bữa ăn được mang vào, là phần cho hai người.
Đàm Yến Tây chiều chuộng cô, để cô ngồi trên ghế của anh mà ăn cơm, còn anh tự lấy một chiếc ghế khác kéo đến ngồi bên cạnh cô.
Nói là bữa ăn công sở, nhưng thật ra được đưa tới từ một nhà hàng tư nhân nào đó, thức ăn màu sắc phong phú, múi vị cũng hết sức ngon miệng.
Chu Di vừa xuống máy bay không lâu, lúc cung cấp bữa ăn nhẹ cô lại đang ngủ nên bỏ lỡ, bụng đã sớm sôi ùng ục, cầm đũa lên cũng chẳng hề dè dặt.
Ăn cơm xong, buổi chiều Đàm Yến Tây còn có buổi họp.
Chu Di vốn cũng chỉ định tới chào anh một chút, những việc khác chờ anh tan hết việc rồi nói sau.
Đàm Yến Tây gọi một chiếc xe đưa cô tới chỗ mẹ Diêu, nói rằng kết thúc công việc buổi chiều anh sẽ đi thẳng qua đó.
Chu Di đến chỗ mẹ Diêu, cùng trò chuyện với bà ấy, rồi đi lên lầu ngủ trưa một lúc.
Buổi chiều, mẹ Diêu chuẩn bị cho Đàm Yến Tây một bữa tiệc tối, lớn nhỏ gì cũng tự mình làm, không để cho bà vυ" mà Đàm Yến Tây mời tới sau này nhúng tay.
Mẹ Diêu có kế hoạch nướng một chiếc bánh ngọt, dù Đàm Yến Tây không hề thích ăn ngọt, bà ấy nói nghiêm túc: "Người khác đều có, cậu ấy cũng phải có."
Chu Di cảm nhận được sâu sắc, ở đây dường như cô thấy một chút quy tắc khuôn sáo cũ kỹ mà mang theo nghi thức.
Các bước làm bánh ngọt còn phức tạp hơn nấu cơm gấp trăm lần. Chu Di để mẹ Diêu được toàn tâm toàn ý phát huy, chỉ đứng một bên cùng bà ấy nói chuyện phiếm.
Mẹ Diêu nói với cô, Đàm Yến Tây khi còn nhỏ không hề thích sinh nhật.
Bởi vì dù là sinh nhật anh, Đàm Chấn Sơn và Doãn Hàm Ngọc cũng sẽ không về. Bọn họ bận rộn như thế chẳng có lấy thời gian ăn nổi một bữa cơm, chỉ gọi một cuộc điện thoại, giọng điệu hiếm khi ôn hòa cũng không che giấu được thái độ qua loa lấy lệ muốn đuổi người đi; họ chỉ nói với anh, buổi tối muốn ăn gì thì bảo mẹ Diêu đưa ra ngoài, quà sinh nhật họ sẽ bảo tài xế đưa tới.
Mẹ Diêu nói: "Những thứ quà sinh nhật kia Yến Tây chẳng đặt vào mắt lấy một cái. Sau đó, đến khi cậu ấy học tầm lớp 10 lớp 11, ông nội sẽ bắt đầu giúp cậu ấy lên kế hoạch làm tiệc sinh nhật. Nhưng mỗi lần cậu ấy trở về trái lại đều tức nghẹn họng."
Trong đầu Chu Di nghĩ, vẫn chưa hết.
Cô nghĩ đến lúc mới quen anh chưa bao lâu, ở bên anh qua lần sinh nhật đầu tiên, là bữa tiệc mượn danh nghĩa của anh, lúc đó anh ngồi lẫn giữa đám công tử phong lưu, nhưng tuyệt đối không phải là chính bản thân anh.
Mẹ Diêu hơi hé miệng cười, nhìn cô một cái nói lời từ trong thâm tâm: "Cho nên, một lần sinh nhật năm trước kia, Yến Tây đưa cháu tới, dì đã biết, cô gái này với Yến Tây mà nói chắc chắn là có ý nghĩa không tầm thường."
Chu Di cũng cười. Không phải cô tự kiêu, mà nếu lời mẹ Diêu nói là thật, như vậy cả câu chuyện này đều bắt đầu từ những sự "nɠɵạı lệ" nhỉ? Giống như cô khi đó, cô nɠɵạı lệ bỏ qua cách hành xử trước sau như một từ đầu đến giờ của mình, chọn bước vào một mối quan hệ mà lúc đó đã biết trước rằng sẽ không có kết quả.
Đến xế chiều, mẹ Diêu nướng xong bánh ngọt và điểm tâm, nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Gần sáu giờ, trong hành lang vọng lên tiếng chuông cửa, Chu Di lập tức nói: "Cháu đi mở cửa."
Cô đi qua cửa bếp và hành lang, đổi dép trong nhà thành giày ra ngoài.
Vừa đẩy cửa ra, bên ngoài sương mù âm u, hoàng hôn như khói, trong tầng mây chỉ còn lại một chấm đỏ mong manh sáng mờ cuối cùng.
Cách tấm cửa sắt màu đen, nhìn thấy Đàm Yến Tây đứng ngoài đó, không mặc áo khoác mà vắt ở cánh tay, chỉ có bóng hình áo trắng quần đen.
Cứ như thế, những cảm xúc trống trải và bồn chồn ngoi lên giữa nóng nảy đợi chờ, bỗng chốc lại có nơi để rơi xuống.
Vào thời khắc này, Chu Di đột nhiên nghĩ đến.
Trước kia, mỗi khi cha dượng trở về nhà, Chu Ký Nhu dù đang làm chuyện gì cũng buông tay xuống mà tự đi ra mở cửa, ngay cả tiếng "Đến đây" vang lên đáp lại cũng cao hơn hai phần so với giọng nói chuyện lúc bình thường.
Giờ phút này, cô đã hiểu được tâm tình của Chu Ký Nhu khi ấy.
Thì ra, chờ người mình yêu trở về nhà, lại loại cảm giác như vậy.
Tựa như nỗi nhớ quê hương.
Chu Di bước xuống bậc thang trước cửa, đi qua sân, mở cổng ra cho Đàm Yến Tây.
Trên mặt anh còn có chút vẻ bồn chồn sững sờ, trong nháy mắt cổng mở ra, ngón tay chạm lên mặt cô, anh cười nói: "Anh về rồi."
Chu Di biết ngay lập tức, mới vừa nãy, trong cái nhìn nhau xa xa giữa ánh hoàng hôn này, tâm tình của Đàm Yến Tây cũng giống như cô.
Cửa nhà mở ra, bên trong thấm đẫm ánh đèn ấm áp, chiếu lên nền xi măng ngoài hiên nhà.
Chu Di kéo cánh tay Đàm Yến Tây, cùng bước vào bên trong ánh đèn sáng rõ.
Sau khi Đàm Yến Tây vào nhà thì rửa tay rửa mặt, Chu Di giúp mẹ Diêu bê thức ăn lên.
Một bàn đầy ắp, đều là những món mà ngày thường anh có chút thích ăn.
Bầu không khí lúc ăn cơm đều là dáng vẻ gia đình, những rắc rối Đàm Yến Tây nghe cả ngày trên bàn hội nghị, khi nghe hai người phụ nữ trò chuyện những đề tài vặt vãnh nhỏ bé, đều đã tan thành mây khói.
Ăn cơm xong, bánh ngọt được bê lên.
Mẹ Diêu tự tay làm, so với bên ngoài nhìn còn kém một chút, nhưng nguyên liệu được dùng đều là chân thật, dâu tây trang trí cũng là nguyên quả, đầy đặn mượt mà tươi đẹp.
Đàm Yến Tây đứng ở một bên, một tay đút túi, cười nhìn hai người vây quanh bánh ngọt thương lượng, không biết lấy bên nào cho anh, bên này nhiều kem sữa hơn, bên kia nhiều trái cây hơn...
Cuối cùng hai người quyết định cắt cho anh miếng bánh có nhiều trái cây hơn.
Đàm Yến Tây rất cho hai người mặt mũi, một miếng bánh ngọt nhỏ trong đĩa đưa tới anh đều ăn hết.
Mặc dù ngay sau đó anh đã không chịu nổi mà đi vào phòng tắm súc miệng.
Mẹ Diêu bận rộn ở trong nhà bếp, Đàm Yến Tây dắt tay Chu Di ra ngoài sân hóng gió.
Chu Di đứng dưới tán cây lê, ngửa đầu nhìn, hình như trên mỗi nhành cây đã ló ra chút màu xanh nhàn nhạt, có lẽ là nụ hoa, cô nghĩ.
Đàm Yến Tây một tay ôm eo cô, cười nói: "Đột nhiên anh nghĩ đến..."
"Vâng?"
"Một cô gái nhỏ lừa đảo, năm ngoái thiếu quà sinh nhật của anh, năm nay còn chưa trả."
Chu Di cười nói: "Cho nên năm nay em đã chuẩn bị cho anh hai món quà."
"Vậy sao? Quà đâu? Lấy ra cho anh xem một chút."
Chu Di lấy điện thoại di động ra, mở đến một tấm hình đưa cho anh, "Nè."
Đàm Yến Tây cúi đầu nhìn, trong hình là một thân cây.
Chu Di thấy Đàm Yến Tây có vẻ mờ mịt, cô cười đưa tay zoom hình lên, thấy được trên thân cây có treo một tấm bảng.
Tiếng Pháp, nhờ vào mấy chữ "Monsieur Tan" mà Đàm Yến Tây cũng đoán được là nội dung trên đó có liên quan đến anh.
Chu Di giải thích từ đầu, cây này nằm trong một lâu đài cổ nhỏ bé ở một thành phố xa xôi nước Đức.
Chủ nhân đầu tiên của lâu đài này là hoàng thân quốc thích, mang tước vị Bá tước, ông ấy và vợ ân ái sâu đậm, truyền lại cũng là một đoạn giai thoại. Cho đến giờ, lâu đài cổ truyền đời cho các thế hệ sau của ông ấy đã sớm bị phá sản.
Chu Di nói: "Em tìm được giúp người ta một người Trung Quốc thuê lại tòa lâu đài ấy, kinh phí tu sửa bảo vệ sau này không cần phải lo lắng nữa. Coi như trao đổi, người ta giao cái cây này cho em. Đây là cây sồi châu Âu, 387 năm tuổi, do Bá tước và vợ tự tay trồng vào hồi đó."
Chu Di dừng một chút, nhìn anh, "Bây giờ --- cây này là tài sản của anh."
Đàm Yến Tây thật sự khó tả nổi tâm tình của mình vào giờ khắc này.
Đời này của anh, chưa từng được tặng một món quà nào lãng mạn đến vậy.
Cô gái nhỏ của anh, tặng cho anh một thân cây.
---
*Sồi châu Âu, các tên khác là European beech, Common beech, Fagus sylvatica.