Bắc Thành Có Tuyết

Chương 30 - Trên đỉnh tòa nhà nguy hiểm

Trước Sau

break
Mùa hè kết thúc, Chu Di đi theo Đàm Yến Tây tới khách sạn do một đối tác kinh doanh của anh quản lý.

Khách sạn này nằm trên vách núi, kiểu mẫu khách sạn 5 sao, giá cả không hề rẻ, vừa mới bắt đầu khai trương đã khó kiếm được phòng.

Chu Di không xuất phát cùng với Đàm Yến Tây, anh gọi tài xế tới đón cô, nói cô cứ đi tới trước, anh đang có công việc cần phải xử lý xong sẽ đến sau.

Phòng ốc khách sạn chuẩn bị sẵn cho cô và Đàm Yến Tây không nằm ở tòa nhà chính, mà là một ngôi biệt thự đơn lẻ nằm ở trên núi, đi xe từ khách sạn tới thêm chừng 10 phút nữa.

Buổi chiều Chu Di đã tới nơi, nằm trong phòng nghịch điện thoại, gần chạng vạng tối thì Đàm Yến Tây mới tới nơi.

Anh trở về phòng, nghỉ ngơi một chút rồi mới cùng cô xuống dùng bữa tối.

Trong hoa viên nằm phía sau khách sạn, có đài quan sát nằm bên cạnh vách núi đá, có thể ngồi ngắm núi trăng, vừa nghe tiếng gió thổi qua rừng thông trên đỉnh núi.

Đây cũng là điểm đến hấp dẫn nhất của khách sạn.

Bữa tối ở khách sạn là tiệc buffet, được tổ chức trên đài quan sát.

Một chiếc bàn tiệc bằng gỗ dài được đặt trên đài quan sát, nhìn qua thì có vẻ lộn xộn, nhưng thật ra là để đặt sự chú ý vào những chiếc ghế sofa đặt ở bên ngoài, đèn sàn được thắp sáng ở khắp nơi. Trong cơn gió đêm thoang thoảng mùi hương của than gỗ đốt cháy.

Đến bây giờ Chu Di mới thấy được, ở đây còn có những người dưới trướng nòng cốt của Đàm Yến Tây, mỗi người lại còn mang theo người thân - bữa tiệc được bạn đối tác làm ăn của Đàm Yến Tây tổ chức nên về cơ bản giống là một buổi tụ họp vậy.

Những người ở đây đều là cấp dưới của Đàm Yến Tây, Doãn Sách và Monica đương nhiên cũng có mặt, ngoài ra cũng có một vài người lần trước Chu Di đi Paris đã gặp mặt qua.

Cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ rơi vào tình huống này, vừa nhìn thấy những người đó hướng tầm mắt sang bên này, cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để chào hỏi họ.

Cô kéo ống tay áo của Đàm Yến Tây, nhỏ giọng nói: “Sao anh không nói trước cho em biết, ít ra để em còn trang điểm.”

Đàm Yến Tây cười nói: “Em đã xinh đẹp lắm rồi.”

Vừa nói xong anh lập tức kéo tay cô đi về phía bọn họ.

Mọi người luôn miệng chào “Đàm tổng”, ánh mắt dừng lại trên người Chu Di, không khí hơi ngượng ngùng.

Đàm Yến Tây chỉ đơn giản giới thiệu tên của cô: “Chu Di”.

Chu Di phát hiện ra, anh bất kể là giới thiệu về bản thân hay giới thiệu về người khác cũng không đủ tiêu chuẩn một chút nào cả, nói như vậy thì biết xưng hô như thế nào.

Chu Di lập tức cười nói: “Cứ gọi tôi là Mia.”

Mọi người dường như trút bớt được gánh nặng, vợ của một vị giám đốc cấp cao dẫn đầu ra chào cô: “Cô Mia có sợ độ cao không? Nếu không sợ thì tới đây ngồi này, bên này phong cảnh rất đẹp.”

Chu Di cười cười đi tới.

Lần đầu tiên cô thấy được, có tên tiếng Anh thật sự quan trọng tới mức nào, có thể dễ dàng xóa bỏ vấn đề lúng túng khi phải xác định thân phận cho người khác.

Vì đây là tiệc buffet nên không khí khá là thoải mái.

Phía các bà vợ đang tụ tập nói chuyện phiếm về việc mua nhà, học hành và cả chuyện shopping ở đâu thì thoải mái, còn có thể mua được bản giới hạn.

Cho dù trong lòng các cô ấy thật sự suy nghĩ thế nào, thì cũng không có ai dám coi thường Chu Di, thậm chí những chủ đề này cô không hề tham dự vào, nhưng sau khi các cô ấy nhận ra được chuyện này thì lập tức bình thản chuyển đề tài thành chuyện đi du học, nói chuyện phiếm về việc đồ ăn ở Paris ngon ra sao, còn có kiến thức dưỡng da hiệu quả nữa.

Thỉnh thoảng Chu Di lại đưa mắt nhìn Đàm Yến Tây ngồi không xa lắm, trong tay anh là điếu thuốc đang cháy, dáng ngồi thư thái. Mấy vị giám đốc cấp cao ngồi trò chuyện đối diện với anh, không hề khách sáo mà lại nói chuyện rất thoải mái.

Cô nhận ra rằng cho dù ở nơi náo nhiệt như thế nào, ánh mắt của anh cũng rất trầm mặc, cảm giác như sự huyên náo không thể phá vỡ được thế giới tĩnh lặng của anh.

Có thể do số lần cô nhìn sang hơi nhiều khiến cho Đàm Yến Tây phát hiện ra.

Anh nhấc ly rượu đứng dậy, đi về phía bàn của Chu Di.

Anh tới trước mặt, đặt tay lên vai Chu Di rồi nâng ly kính rượu người nhà của các nhân viên, cẩn thận chọn lọc từ ngữ, anh nói cảm ơn mọi người vì bình thường đã luôn là hậu phương vững chắc cho những những người đàn ông tài năng này.

Mọi người đều cảm thấy thụ sủng nhược kinh*, vội vàng đứng dậy nâng ly.

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái (chiều chuộng) mà lo sợ.

Chu Di cũng nhanh chóng đứng lên theo.

Ly rượu trong tay Đàm Yến Tây còn chưa đầy một phần ba, anh cười cười uống một hớp rồi ôm lấy bả vai Chu Di, thản nhiên kéo người đi.

Đàm Yến Tây ôm cô đến đứng bên cạnh lan can kính của sân thượng.

Tiếng gió ngân nga, Chu Di không sợ độ cao nhưng ngước nhìn vách núi được bao phủ bởi lớp sương mù cũng có hơi chùn chân.

Đàm Yến Tây nhìn cô cười nói: “Mới nãy em cứ nhìn anh làm gì vậy?”

“Em thậm chí còn không có hứng thú tham gia hoạt động xã giao của công ty em, làm sao mà có thể cùng đi xã giao với anh được? Lần sau phải nói trước, chuyện như thế này phải trả thêm tiền đó nhé.” Cô nói đùa.

“Sau này sẽ thường xuyên đi, bây giờ em có thể bắt đầu làm quen rồi. Em cứ ghi vào, sau này trả cho em một lần luôn được không?” Anh câu trước nghiêm túc, câu sau lại trêu đùa.

Tim Chu Di hơi loạn nhịp, chỉ cười một cái không nói gì.

Quay lại nghe tiếng gió gào thét dưới chân núi, cô có cảm giác như đang đứng trên toà nhà cao tầng đầy nguy hiểm.

Lo lắng có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.

Mới vừa nãy trò chuyện với vợ của một vị giám đốc cấp cao, cô nghe được cô ấy nói, thường trong những bữa tiệc xã giao mang theo người nhà như thế này, Đàm Yến Tây chưa từng mang theo phụ nữ.



Cô cũng không hề cảm thấy vui mừng, có lẽ là cô đã chiến thắng những cô gái khác, dẫn đầu về sự khoe khoang, nhưng Đàm Yến Tây cũng không nói rõ danh phận của cô, cô có thể mãi mãi chỉ là Mia.

Cũng không khác biệt gì lắm so với Amelia, Lydia, Olivia, một trong nhiều cái tên có thể thay thế được.

Đàm Yến Tây cũng không vội quay trở lại, cứ đứng ôm cô như vậy, tựa vào lan can hóng gió một lúc.

Đến lúc chạm vào mu bàn tay của cô, “Sao lại lạnh thế này? Để anh gọi người mang áo khoác tới cho em.”

Chu Di nói: “Để em tự đi, đúng lúc em cần phải đi nhà vệ sinh.”

Đàm Yến Tây gật đầu, lại gần sát bên tai cô nói khẽ: “Nếu em không thích xã giao với các cô ấy thì lát nữa cứ tới thẳng chỗ anh ngồi.”

Chu Di cười nói: “Không phải anh đang bàn chuyện công việc với bọn họ hay sao?”

“Chuyện công việc lúc nào nói mà không được, anh ngồi với Di Di nhà mình mới phải đa͙σ.” Trong lời nói của Đàm Yến Tây lộ ý cười, vô cùng cưng chiều, ngón tay nhéo nhéo má cô: “Mau đi đi.”

Chu Di đi ngang qua sân thượng, hướng về phía khách sạn.

Xuyên qua hoa viên của khách sạn, cô nhìn thấy trên chiếc ghế dưới bóng cây có một người đang nằm.

Đến gần thì nhìn thấy là Doãn Sách, một cánh tay của anh ấy khoác lên trên thành ghế, đầu dựa lên trên, mắt kính được lấy xuống cầm ở trên tay.

Chu Di dừng chân lại: “Anh Doãn?”

Doãn Sách ngước mắt nhìn cô.

“Say rồi à? Để tôi gọi anh Đàm Yến Tây tới xem sao…”

Doãn Sách ngăn cô lại: “Không sao. Đừng làm phiền anh Ba.”

Với tính tình không thể bỏ mặc người khác của Chu Di, cô nhìn thấy ở trước có người phục vụ của khách sạn lập tức gọi tới, nhờ anh ta đưa Doãn Sách trở về phòng dành cho khách nghỉ ngơi.

Động tác đứng dậy của Doãn Sách chậm chạp lại có hơi chống đối, nhưng vẫn không nói gì, cũng không nhờ người phục vụ giúp đỡ, chân nam đá chân chiêu mà đi vào trong.

Chu Di không yên tâm lắm, dù sao thì cô cũng phải đi vào đại sảnh nên lập tức đi theo anh ấy.

Doãn Sách đi vào đại sảnh lại vùi đầu ngồi xuống ghế sofa.

Người phục vụ đứng bên cạnh hỏi số phòng nhưng anh ấy không trả lời.

Người phục vụ cảm thấy khó khăn muôn phần, lập tức đi tới hỏi Chu Di có phải là người quen của vị khách này hay không, anh ấy bây giờ hình như đang phát sốt, tốt nhất là nên trở về phòng dành cho khách ngay, họ sẽ tìm nhân viên y tế của khách sạn tới xem qua.

Chu Di đi tới bên cạnh Doãn Sách, nhẹ giọng nói: “Để tôi nhờ Monica tìm quản lý của các anh tới?”

Bấy giờ Doãn Sách mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, “... Không sao, không cần làm phiền. Bây giờ tôi đi lên lầu.”

Chu Di gật đầu nhưng vẫn kiên trì: “Anh nên về nghỉ ngơi trước. Nhưng vẫn nên nói cho anh Đàm Yến Tây hoặc quản lý của công ty anh biết, để tí nữa bọn họ đi qua xem một chút.”

Doãn Sách cười một cách yếu ớt, ngón tay day day mi tâm, dường như không có cách nào thắng được sự tích cực của cô: “Được rồi…”

Doãn Sách về phòng mình nằm nghỉ, một lúc sau bác sĩ của khách sạn tới.

Đo qua nhiệt độ cơ thể rồi cho anh ấy uống thuốc hạ sốt.

Anh ấy uống thuốc xong, sau đó không chịu nổi cơ thể dính nhớp, ngay lập tức bước vào phòng tắm tắm rửa thật nhanh. Sau khi tắm xong và thay áo quần ngủ, việc đầu tiên anh ấy làm là lấy mắt kiếng trên mặt bàn đeo lên.

Trước khi chuẩn bị đi ngủ, anh ấy tới kéo rèm cửa sổ, sau đó dừng lại đứng bên cạnh cửa, phòng anh ấy ở men theo dốc núi, quan cảnh từ cửa sổ nhìn ra phía trước chính là đài quan sát.

Trên ghế sofa rộng rãi ngoài kia là Đàm Yến Tây và Chu Di đang ngồi, ở khoảng cách xa như vậy anh ấy không nhìn thấy biểu hiện rõ ràng, chỉ có thể thấy ngôn ngữ hình thể của cô, rõ ràng nghiêng về phía người đàn ông bên kia, hoàn toàn thấy được sự tin cậy và gần gũi.

Anh ấy tựa đầu vào kiếng cửa sổ, nhìn chằm chằm một lúc lâu, vẻ mặt cô đơn.

-

Bữa tối kéo dài một lúc lâu mới kết thúc, mọi người lục tục trở về phòng.

Đàm Yến Tây dắt Chu Di trở về đại sảnh khách sạn, dặn cô chờ một chút, anh lên lầu nhìn xem tình hình Doãn Sách như thế nào.

Chu Di ngồi ở ghế sofa, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tống Mãn, dặn dò cô bé đi ngủ sớm một chút, không nên thức khuya.

Tống Mãn nhắn tin trả lời, hai chị em nhắn đi nhắn về trò chuyện một lúc.

Bỗng nhiên nghe tiếng giày cao gót “cộp cộp” trên mặt sàn cẩm thạch, dường như là đi về phía cô.

Chu Di không thể không ngẩng đầu lên nhìn xem.

Bước tới là một người phụ nữ trung niên, không nhìn ra được đẹp xấu, nhưng nhìn áo quần trên người là hàng cao cấp, trên vai choàng chiếc khăn Hermes, trong tay là chiếc túi cùng hiệu với chiếc khăn. Khuôn mặt được chăm sóc kĩ càng, nhìn không đoán được tuổi tác.

Trong ấn tượng của Chu Di không nhớ có quen biết khuôn mặt này, các cô vợ của cấp dưới Đàm Yến Tây vừa mới gặp qua cũng không có ai giống như vậy.

Người phụ nữ đúng là đi về phía cô, tới bên cạnh, đôi mắt nhìn cô chăm chú rồi mỉm cười nói: “Cô Chu?”

Thái độ của bà ta không có ác ý, nhưng lại mang theo vẻ trịch thượng của giới thượng lưu, ngạo mạn từ trong xương, nụ cười cũng mang đầy vẻ lễ nghĩa tâm cơ.

Chu Di không thích bị người như vậy từ trên cao nhìn xuống nên cô đứng dậy, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi bà là?”

Người phụ nói không nhanh không chậm đáp: “Cô Chu lại đang chờ ai à?”

Lại?



Chu Di ngờ vực, không mở miệng trước.

Người phụ nữ cười nói: “Lần trước là do lão Mạnh làm việc không chu đáo. Nếu là con gái của người xưa, bao nhiêu năm rồi không gặp, làm sao lại có thể rẻ rúng mà đuổi đi như vậy chứ? Cô Chu có yêu cầu gì thì nói thẳng với tôi đi.”

Chu Di đã rõ.

Người phụ nữ này chính là vợ của Mạnh Thiệu Tông.

Thật sự thì trên đời này làm gì có tường nào mà gió không lọt qua được.

Phản ứng đầu tiên của Chu Di là cười một tiếng: “Bà nghĩ rằng tôi đang đợi Mạnh Thiệu Tông à?”

Người phụ nữ nhìn cô, vẫn là nụ cười có vẻ vừa lễ độ vừa ngạo mạn ấy, giống như muốn nói với cô rằng, cô cần gì phải cố làm ra vẻ nữa?

Chu Di cũng đáp lại với nụ cười giống y như vậy: “Tôi với bà không có ân oán gì, Cho dù là tôi có cần gì đi nữa, nhất định cũng sẽ tự đi tìm Mạnh Thiệu Tông.”

Người phụ nữ cười nói: “Tôi thật sự tò mò, năm đó lão Mạnh cho các người ba triệu có phải để đổi lấy sự bình yên không?”

Hai người đứng đối diện nhau, nói chuyện với giọng điệu bình tĩnh.

Dù sao thì đây cũng là đại sảnh khách sạn, người phụ nữ kia với cô cũng không muốn kiếm chuyện ồn ào khó coi.

Chu Di cười ra tiếng: “Vậy còn phải xem sự bình yên của các người, danh tiếng của Mạnh Thiệu Tông có phải chỉ đáng giá ba triệu hay không đã?”

Sắc mặt người phụ nữ hơi trầm xuống, “Nếu có thể giải quyết trong hòa bình thì tôi cũng không hy vọng mọi chuyện ồn ào khó coi. Cô làm ở… Nghiệp vụ của công ty cô là gì nhỉ? Ông chủ của công ty cô là Trần Khánh Đông?”

Sắc mặt của Chu Di không hề thay đổi. Điệu bộ này cô không hề ngạc nhiên một chút nào, dùng tiền cũng không mua được thì ngay lập tức lộ rõ bộ mặt thật, đây chính là cách nhận biết tính cách của con người.

Cô khẽ mỉm cười nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lùng: “Xin bà hãy chuyển lời cho Mạnh Thiệu Tông. Hai mươi ba năm trước, ba triệu của ông ta không mua được một đời người, hai mươi ba năm sau cũng không được. Nếu các người muốn động vào công việc của tôi, tốt nhất là nên chuẩn bị tâm lý từ nay về sau các người sẽ không được bình yên như vậy nữa đâu. Còn không thì, để xem các người có bản lĩnh khiến tôi biến mất hoàn toàn trên đời này không.”

Chân mày người phụ nữ hơi nhíu lại, đang định lên tiếng thì phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp: “Hôm nay bà Mạnh cũng nghỉ lại ở đây à?”

Người phụ nữ lập tức quay đầu lại nhìn, khuôn mặt tươi cười: “Đàm tổng? Đã lâu không gặp. Hôm nay cậu tới đây nghỉ phép à?”

Đàm Yến Tây không thèm nhìn bà ta lấy một cái, đi thẳng về phía cô.

Anh giơ tay lên khoác lấy bả vai cô, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Em cứ ngồi chờ ở đây làm gì? Sao không để anh cho người đưa em lên phòng trước.”

Khuôn mặt người phụ nữ biến đổi, hai người thân mật như chốn không người vậy.

Lúc bà ta đi đánh bài có nghe người ta bàn tán, nói rằng cậu Ba vừa mới có cục cưng mới, là một cô gái học phiên dịch tiếng Pháp. Còn về tên họ là gì thì không ai để ý lắm, nếu không phải là người sau cùng được cưới hỏi thì dù nhớ tên cũng không có ý nghĩa gì.

Ai nghĩ rằng trái đất lại nhỏ như vậy.

Đàm Yên Tây nói xong câu này với Chu Di, mới ngẩng đầu lên nhìn bà ta, trên mặt tuy nở nụ cười nhưng trong ánh mắt lại không có chút hơi ấm nào: “Người của tôi có mâu thuẫn gì với bà Mạnh hay sao? Bà Mạnh cứ việc nói, tôi có thể sẽ giúp bà hoà giải?”

Người đàn bà lúc này chỉ có thể cười ngượng ngùng, nhà họ Mạnh và Đàm Yến Tây đang có mấy vụ hợp tác, nếu đắc tội với anh, cuộc sống sau này của bọn họ sẽ trôi qua không tốt lành gì.

Hôm nay bà ta cùng với Mạnh Thiệu Tông tới đây, cũng là được chủ khách sạn mời tới thử trải nghiệm khách sạn mới khai trương này.

Vừa mới trở về từ quầy bar của khách sạn, nhìn thấy Chu Di đang ngồi chờ ở đó, bà ta ngay lập tức nhận ra, gương mặt này cùng với gương mặt của Chu Ký Nhu năm xưa là từ một khuôn đúc ra.

Bà ta theo bản năng cho rằng, Chu Di lại từ chỗ nào đó lấy được hành tung của Mạnh Thiệu Tông nên mới chạy tới đây chờ.

Bà ta không ngờ rằng, người mà Chu Di chờ lại có lai lịch lớn như vậy.

Bà ta hấp tấp cười nói: “Nào có mâu thuẫn gì, chẳng qua chỉ là chút hiểu lầm. Tôi đi tới chỗ lão Mạnh một chút, không quấy rầy hai người nữa.”

Bà ta cười khẽ gật đầu một cái, rồi xoay người đi vào trong.

Ai ngờ rằng lúc này, giọng nói của Đàm Yến Tây mới ung dung thong thả mà vang lên: “Lần trước Mạnh tổng hỏi ông cụ nhà tôi thích lá trà gì, ông ấy định mua biếu một chút. Bây giờ tôi mới nhớ tới chuyện này. Nhờ bà chuyển lời cho Mạnh tổng, ông cụ mấy ngày trước mới đi khám sức khỏe, bác sĩ dặn dò rằng trong trà có caffein, làm giảm chức năng gan, sợ là sau này cũng phải kiêng bớt.”

Người phụ nữ dừng chân, vội vàng xoay người, một bên thì cười xòa, một bên thì hốt hoảng nói: “ Cậu Đàm, chuyện này… Nếu không thì để tôi nói lão Mạnh trở về thương lượng với cậu một chút?”

Đàm Yến Tây từ chối cho ý kiến, dắt tay Chu Di rồi xoay người đi ra ngoài, cuối cùng thờ ơ liếc qua bà ta một cái, trong ánh mắt có sự sát phạt lạnh lẽo.

Xe ô tô đưa đón đậu ở bên ngoài, khu vực rộng rãi chỉ có một chiếc xe mui trần nhỏ.

Chu Di ngồi lên, nhẹ nhàng tránh đi cánh tay của Đàm Yến Tây, dùng hai tay nắm chặt lấy khăn choàng, xoay mặt hướng ra ngoài.

Xe đưa đón chuyển hướng, gió đêm tràn vào bốn bề xung quanh.

Chu Di mãi không lên tiếng, cánh tay của Đàm Yến Tây vòng qua ôm lấy vai cô, nói cô kể chuyện mới vừa rồi một chút.

Cô không chịu, đầu vai cố chấp mà hơi tránh đi một chút .

Đàm Yến Tây cảm thấy không đúng, bàn tay đặt lên trán cô, nhẹ nhàng kéo mặt cô tới gần.

Dưới ánh đèn xe, hàng lông mi của cô ướt đẫm, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy nước mắt.

Đàm Yến Tây biết mình không phải là người tốt, biết cô lâu như vậy, không chỉ một lần tính toán, lạnh nhạt thờ ơ với cô, lần trước hai người gây chuyện đến mức như thế cũng chưa từng nhìn thấy cô rơi nước mắt.

Vậy mà bây giờ…

Anh cảm thấy không nghĩ gì được, đầu óc trắng xoá.

Cuối cùng, trái lại tay chân là hành động trước, hai tay ôm cô vào lòng, mở miệng nói trước khi kịp suy nghĩ, giọng điệu ôn tồn dỗ cô: “Không sao. Không phải còn có anh đây sao?”
break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc