Cô một mực muốn xem buổi triển lãm nghệ thuật sắp đặt, từ đầu đến cuối chăm chú không bỏ phí một chút thời gian nào. Chủ đề liên quan đến sự thể hiện trực quan về hiện tượng tự xa lánh*, đại khái là rất trừu tượng.
*Hiện tượng tự xa lánh: human alienation: con người có chiều hướng trở nên xa lạ và xa rời với thực thể sống của chính họ.
Đàm Yến Tây toàn bộ quá trình đều tỏ ra không hứng thú lắm, anh bảo mình là thương nhân, không thưởng thức nổi những thứ trừu tượng như thế này.
Bọn họ xem xong triển lãm, thì đi lang thang trong khu vực bán hàng lưu niệm ở cửa ra vào.
Chu Di cầm một chiếc khuy măng sét bạc có cùng chủ đề với buổi triển lãm đặc biệt hôm nay, hỏi: "Tại sao anh với Triệu Dã có thể làm bạn được với nhau?"
Đàm Yến Tây cười cười: "Nếu xem người có chút qua lại ơn nghĩa đều là bạn, thì số lượng bạn bè của anh có khi ghi được vào kỷ lục Guinness."
"Không lẽ, bạn thật sự của anh chỉ có Vệ Thừa?" Chu Di thả lại chiếc khuy măng sét vào hộp trưng bày.
Đàm Yến Tây thản nhiên nói: "Nghiêm túc mà nói thì vậy cũng không sai."
Nhìn cô đang rời đi, anh đưa tay, kéo cô lại.
Chu Di dừng lại, nhìn anh đầy nghi hoặc.
Đàm Yến Tây nhìn chiếc khuy măng sét trong chiếc hộp trưng bày, so với cô còn có vẻ nghi hoặc hơn, tựa như đang hỏi, nếu không mua, cô kéo tay anh ra so để làm gì?
Chu Di cười: "Anh muốn à? Em tưởng rằng anh không thích." Cô xem lại hiệu và giá, hai chiếc khuy măng sét nho nhỏ mà tận hơn hai trăm tệ, quả thật hơi đau lòng. Nhưng cuối cùng vẫn gọi nhân viên đến, nhờ lấy hai cái mới gói lại.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, "Cái này có thể xem là quà sinh nhật em thiếu anh không?"
Đàm Yến Tây liếc cô một cái, "Anh cũng quên béng đi mất, may có em nhắc."
Chu Di vội vàng nói: "Vậy xem như anh không nghe thấy đi!"
Đàm Yến Tây cười nói: "Lần này thì ghi rõ giấy trắng mực đen rồi."
Chu Di lại trả tiền chung thêm mấy quyển sổ, một tập bưu thiếp, mang về làm kỷ niệm.
Buổi tối, sau khi ăn cùng nhau, Đàm Yến Tây đưa cô trở về nhà. Dù xin nghỉ, vẫn có một số việc phải làm cho xong nếu không muốn ảnh hưởng đến tiến độ của cả nhóm.
Xe đậu ở đầu đường, Chu Di chủ động xích lại gần hôn Đàm Yến Tây rồi mới xuống xe.
Tầm tám giờ tối, chính là thời điểm ồn ào náo nhiệt nhất của con ngõ. Người già đi lại, bọn trẻ nô đùa. Đối diện đường, có người mở hàng để đặt bàn cờ vây cho mọi người giao lưu thi đấu.
Chu Di đi được nửa đường, bỗng dừng bước chân lại.
Phía trước mặt cô là Trình Nhất Niệm và Thôi Giai Hàng.
Trình Nhất Niệm mặc một chiếc áo phông cùng một chiếc váy thắt đai màu xanh, đi đôi giày vải, trông có vẻ rất nhỏ nhắn và ngoan ngoãn. Thôi Giai Hàng cũng mặc áo phông và quần thể ȶᏂασ. Trông hai người rất xứng đôi, tựa như một cặp đôi học sinh.
Bọn họ nắm tay nhau, vừa đi vừa nói chuyện, ban đầu cũng không để ý đến cô, cho đến khi Trình Nhất Niệm lơ đãng giương mắt nhìn, không tự chủ dừng chân lại. Thôi Giai Hàng cũng dừng theo, ngẩng đầu nhìn lên.
Hai người sửng sốt một lát.
Chu Di cười cười, biểu hiện không một chút khác lạ, "Đi chơi à?"
Trình Nhất Niệm không tránh khỏi lúng túng: "Ừ, đi xem phim."
Chu Di gật đầu một cái: "Vậy mình về nhà trước nhé? Hai người đi chơi vui vẻ."
"... Ừ."
Thật ra, Chu Di cũng không thật sự bất ngờ.
Từ những dấu hiệu trước đó, cũng có thể xâu kết lại được.
Chỉ có điều, cô cảm thấy, cô không nói với Trình Nhất Niệm rằng mình đã làm hòa với Đàm Yến Tây, cũng là huề với việc Trình Nhất Niệm giấu cô chuyện của cô ấy.
Hơn mười giờ rưỡi tối, Trình Nhất Niệm trở về.
Chu Di đã tắm xong, lúc này ngồi vào bàn ăn, làm việc trên máy tính xách tay.
Trình Nhất Niệm cất tiếng chào hỏi cô, rồi cầm quần áo đi tắm rửa.
Cô ấy sấy khô tóc, cất lại máy sấy lên giá, đứng ở cửa phòng tắm, do dự một lúc rồi mới lên tiếng: "Chúng ta trò chuyện một lúc đi."
Chu Di khép máy tính lại, "Được."
Lúc này, Tống Mãn từ trong phòng thò đầu ra, Chu Di ngẩng đầu lên nhìn một cái, cô bé lập tức lui về, đóng kín cửa phòng.
Chu Di cùng Trình Nhất Niệm đi ra ban công.
Thời tiết đã nóng lên rất nhiều, gió đêm cũng mang theo nhiệt độ và độ ẩm.
Trình Nhất Niệm mặc một chiếc váy ngủ phẳng phiu in hình SpongeBob, nhoài người ra ngoài lan can hồi lâu, mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Cậu không giận sao?"
Chu Di quay đầu nhìn cô, nghi hoặc "Sao mình lại phải giận?"
Mặt Trình Nhất Niệm tỳ trên tay, giọng nói cũng không rõ ràng "Mình biết Thôi Giai Hàng thích cậu. Mình còn chủ động xin cậu Wechat của anh ấy, tiếp cận anh ấy, thậm chí còn tự bỏ việc đi đến chỗ các cậu."
Trong giọng nói của cô còn xem lẫn cảm giác ghét bỏ bản thân mình.
Chu Di im lặng hồi lâu, lựa lời thích hợp: "Mình không nghĩ Thôi Giai Hàng thích mình. Nếu có, thì có lẽ chỉ là ấn tượng tốt về mình thôi. Lùi lại một bước suy nghĩ, Nhất Niệm, cho dù anh ấy thích mình thì sao? Anh ấy cũng không phải bạn trai mình, ai cũng có tư cách theo đuổi anh ấy. Không thể vì cậu là bạn mình, thì cậu lại phải gánh vác mặc cảm tội lỗi chứ?"
Trình Nhất Niệm tựa như sắp khóc đến nơi.
Chu Di nhìn cô ấy, cười một tiếng: "Gì thế? Cậu gần đây dường như xa cách mình, là vì chuyện này sao?"
Trình Nhất Niệm nói: "Mình rất không thành thật. Mình nói với Thôi Giai Hàng rằng cậu có người yêu rồi, để cho anh ấy dứt bỏ tâm tư với cậu."
"... Mặc dù không hẳn là yêu, nhưng mà tính chất cũng không khác mấy. Cậu nói vậy cũng không sai."
Nhưng, Trình Nhất Niệm càng nói lại càng không thể buông bỏ. "... nếu mình nói với cậu, động cơ ban đầu của mình là vì nghe nói anh ấy có hộ khẩu ở Bắc Thành. Mình lại đang muốn ở lại Bắc Thành, nhưng thực sự mình rất mệt mỏi. Mình thực sự mệt mỏi vì..."
Cô ấy chợt khóc to lên.
Chu Di nhìn cô ấy, đến gần rồi ôm lấy bả vai cô, "Chúng ta quen nhau phải năm năm rồi nhỉ?"
Trình Nhất Niệm gật đầu.
Thực sự, Chu Di với Trình Nhất Niệm không phải là tâm đầu ý hợp. Nhưng có một kiểu bạn bè không hẳn là tâm linh tương thông, nhưng bầu bạn lâu ngày lại vun đắp tình nghĩa sâu nặng.
Cô cùng Trình Nhất Niệm vừa vặn là kiểu thứ hai này.
Cố Phỉ Phỉ lại ngược lại, là dạng tâm linh tương thông. Nhưng Cố Phỉ Phỉ lại một đời buông thả và yêu tự do, đến tận bây giờ vẫn vô chừng vô định.
Mỗi lúc cô tỉnh giấc lúc nửa đêm vì đau bụng đến tháng, người giúp cô nấu nước, hay ở bên cạnh cô, đều là Trình Nhất Nhiệm.
Chu Di nói: "Biết nhau lâu như vậy, cậu còn không biết mình là dạng người thích bao che? Thuyết phục hay không cũng chẳng sao. Mình chỉ muốn biết kết quả. Bây giờ cậu chỉ cần nói với mình là cậu có thích Thôi Giai Hàng không? Và anh ấy cũng thích cậu?"
Trình Nhất Niệm nước mắt nhạt nhòa, gật đầu hai cái.
"Mình không cảm thấy vụ lợi một chút là xấu. Nếu như mình nói với cậu, mình đang làm chuyện, so với cậu còn tệ hại hơn nhiều, nói không chừng cậu còn cảm thấy chán ghét mình hơn..."
"Mình sẽ không." Trình Nhất Niệm nghiêng đầu nhìn cô, "Cậu không biết mình ngưỡng mộ cậu đến nhường nào đâu."
"Ngưỡng mộ mình?" Chu Di cười, "Mình mới ngưỡng mộ cậu đấy. Cậu là mục tiêu phấn đấu của mình."
Trình Nhất Niệm quay đầu nhìn cô, tựa như đang phán đoán xem lời cô nói có phải là thật hay không.
"Cậu có nhớ mình từng kể với cậu chuyện mẹ mình không?" Chu Di cười cười, "... Mình bây giờ cũng đang làm chuyện ngu xuẩn như bà ấy."
Trình Nhất Niệm sửng sốt một chút.
"Cho nên mình mới nói không hẳn là yêu. Bao nuôi? Tình nhân? Đại khái là kiểu vậy."
"Cậu đừng nói bản thân như vậy."
Chu Di nhìn cô: "Vậy cậu cũng đừng tự nói bản thân mình như vậy. Theo kinh nghiệm làm việc cùng với Thôi Giai Hàng của mình, anh ấy thực sự rất tốt. Có khi Thôi Giai Hàng chính là định mệnh của cậu?"
Nước mắt Trình Nhất Niệm lại chực chờ trào ra: "…Mình luôn cảm thấy, là mình cướp đi cơ hội của cậu."
"Không phải đâu. Thôi Giai Hàng và mình không có khả năng." Chu Di vỗ vỗ bả vai cô, "Cậu hứa với mình, vun đắp thật tốt mối quan hệ này. Không nên vì những chuyện như thế mà dày vò bản thân."
"Được..." Trình Nhất Niệm nghẹn ngào, "Vậy còn cậu? Cậu cũng phải tự bảo vệ bản thân."
Chu Di cười cười, "Mình sẽ không đi theo vết xe đổ của người trước."
Chu Di trở vào nhà, cầm mấy tờ khăn giấy đưa cho Trình Nhất Niệm.
Trình Nhất Niệm lau nước mắt, hỉ sạch mũi, tâm tư dần dần ổn định lại, nói: "Còn có chuyện nữa..."
"Cậu nói đi."
"Mình muốn dọn đi."
Chu Di biết có thể cô ấy muốn ở cùng Thôi Giai Hàng, gật đầu nói: "Khi nào? Vừa lúc mình cũng muốn tìm nhà gần công ty một chút."
"Có thể ngay tháng sau."
Vậy tháng sau chúng ta không gia hạn hợp đồng thuê nữa."
Lời vừa nói ra, cả hai cùng cảm thấy phiền muộn.
Thời điểm đi học, bọn họ mặc dù không phải một kiểu người, nhưng lại ở cùng ký túc xá. Khi đó, cùng học chung những môn tự chọn, cùng nhau đến phòng tắm, đi phòng nấu nước, mang đồ ăn căn tin cho nhau.
Từ khi tốt nghiệp đến nay lại thuê chung nhà, sau khi tan làm thì cùng nhau nấu ăn, xem truyền hình, cuối tuần cùng đi IKEA mua đồ lặt vặt.
Lòng Chu Di xem như đây là cảng tránh gió cuối cùng, là điểm tựa. Một khi trở về nơi này, đồng nghĩa với việc rũ xuống hết những phù phiếm xa hoa không thuộc về mình.
Cô bỗng có cảm giác hoảng sợ.
Phải chăng cô đang tiến dần đến với một thế giới không thuộc về mình?
Phải chăng đích đến mà cô đang hướng về là mộng đẹp tan vỡ.
-
Đàm Yến Tây biết Chu Di đang tìm nhà.
Cuối tuần gặp nhau ở nhà Đàm Yến Tây, có nhắc đến chuyện này.
Đàm Yến Tây nói: "Cần gì phải tìm nhà, em dọn tới ở với anh."
Chu Di nói cứng rắn: "không muốn."
"Em lo cho Tống Mãn sao? Có thể bảo Tống Mãn đến ở chỗ mẹ Diêu. Mẹ Diêu sẽ chăm sóc cho con bé."
"Em không nói chuyện với anh nữa. Anh càng nói càng không thực tế. Vẫn là tự em đi tìm thì hơn."
"Thôi, thôi được rồi." Đàm Yến Tây kéo cô trở về, trở người đè cô xuống salon, "Em không nhắc anh cũng quên. Anh có một căn hộ ở cạnh trường của Tống Mãn."
Chu Di mở to hai mắt, "Đàm thiếu con còn chưa có, đã vội mua nhà khu trường học?"
Đàm Yến Tây cười, "Trước đây cũng không phải là khu vực trường học. Lúc đó bên bộ phận phát triển nhà vì ơn nghĩa nên tặng anh một căn. Lúc đó giá cả cũng thấp, chỉ là một khoản hoa hồng sau khi giải quyết việc thanh toán. Ai ngờ được bây giờ giá lại tăng gấp hai mươi lần."
Chu Di thiếu chút nữa trợn trừng mắt: "Anh xem, anh là đang nói tiếng người sao?"
"Nhà cũng sửa sang lại rồi. Hai phòng ngủ một phòng khách. Em cần thì cứ đến mà ở."
"Anh cho em thuê được không?"
Đàm Yến Tây liếc cô một cái, "Em tra thử xem giá thị trường chỗ đó bây giờ là bao nhiêu?"
Chu Di lấy điện thoại, tra một chút, sau đó, mọi kiêu căng đều biến mất: "... Hay là em tìm chỗ khác thuê vậy..."
Đàm Yến Tây cười, véo má cô: "Cô Chu, tiếp nhận một chút tấm lòng của anh khó đến vậy sao? Hay anh giảm tiền thuê cho em?"
Anh liếc nhìn cô đang xem giá cả trên điện thoại, "Anh thấy... Gần trường học, ồn ào, giảm 30%; gần đường chính, lại càng ồn, giảm thêm 30%; phong thủy xấu, lại giảm thêm 30% nữa."
Anh lại cho rằng nhà hướng Bắc phong thủy không tốt.
Chu Di nằm gối đầu trên vai anh, cười không dừng được: "Bao điện nước không? Có sẵn nội thất chứ?"
"Đừng có được voi đòi tiên." Đàm Yến Tây xoay đầu hôn cô một chút, "Em xem, về sau anh thỉnh thoảng sang nhà em ăn chực, xem như trừ tiền nhà."
"Em giờ mới biết, tài nấu nướng của em mà cũng đáng giá như vậy".
"Nếu không, em trả bằng cái khác cũng được?" Anh săm soi quan sát cô, giọng nói bắt đầu không đứng đắn.