Trước khi ra ngoài, Chu Di không biết hôm nay Bắc Thành có tuyết.
Trên chiếc bàn cao bên cạnh tay vịn sofa có đặt một chậu hoa thủy tiên, thiết bị sưởi vừa đủ độ ấm, nụ hoa cũng vừa hé nở, nhụy màu vàng nhạt làm nổi bật chiếc bình hoa đỏ thắm, nhưng lại khiến cho tổng thể có đôi chút thô kệch.
Có người vừa nói vừa đẩy cửa đi vào, mang theo một cơn gió lạnh.
Chu Di ngẩng đầu nhìn, trên mặt kính kết thành một tầng sương mờ. Cô lấy ngón tay lau đi, nhìn thấy vài bông tuyết bay phất phơ dưới ngọn đèn bên ngoài cửa sổ, mới nhận ra rằng tuyết đã rơi.
Nữ phục vụ mặc sườn xám dẫn người vào phòng, rồi xoay người lại hỏi Chu Di có muốn uống thêm một chén trà nữa hay không.
Vừa nãy cô ấy có hỏi qua hai lần, Chu Di đều nói rằng đang đợi người nên không cần đến. Hỏi thêm lần này nữa, rõ ràng là có ý muốn đuổi người đi. Nữ phục vụ kia đứng đằng xa mỉm cười lễ phép, nhưng ánh mắt mỗi khi liếc qua đây lại không kiềm chế được sự xem thường.
Họ cho rằng cô đến đây ngồi không, Chu Di biết rõ.
Cô cười cười làm lơ đi, cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại, mang sự kiên nhẫn nửa đời của mình tiêu hao hết ở đây.
Bên trong quá đỗi ấm áp khiến mí mắt cô dần trĩu nặng, nghiêng đầu gà gật một hồi, rồi lại đột nhiên giật mình tỉnh giấc.
Cô mở khóa di động, trên màn hình vẫn còn lưu lại loại trò chơi nhỏ cô dùng để giết thời gian. Ở góc trên phía bên phải báo lượng pin trên điện thoại chỉ còn chưa đến 20% nữa.
Cô rời khỏi trò chơi, quay trở về màn hình chính thì thấy đồng hồ thời gian hiện ra là đã quá nửa đêm.
Chẳng biết tin tức có bị nhầm lẫn hay không, chỉ sợ rằng hôm nay cô không đợi được người.
Chu Di đứng lên, khoác áo măng tô vào người, xách chiếc túi đeo chéo chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên trêu lầu có tiếng bước chân vọng đến.
Cô dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn, thấy một người đàn ông trung niên to con đang vừa nói chuyện điện thoại vừa bước xuống lầu.
Người này toát ra khí chất rõ ràng của một người sống trong nhung lụa giàu sang, gương mặt trông vẫn còn đương xuân, xem ra cũng không phải lớn tuổi lắm. Nói 50 tuổi cũng phải, mà 40 tuổi cũng được.
Chu Di nghĩ ngợi một hồi, đi về phía người đàn ông đó, dứt khoát ngăn lối đi của ông ta.
Người đàn ông liếc qua, ánh mắt nhất thời ngơ ngẩn. Ông nheo mắt nhìn cô một lúc lâu, bỗng lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc rồi cứng đờ như thấy ma giữa ban ngày. Cuộc điện thoại đang nghe cũng tranh thủ nói đôi câu rồi vội vàng dập máy.
Chu Di tiếp tục bước đến hai bước: “Ông Mạnh, Mạnh Thiệu Tông?”
Người đàn ông nhìn cô, vẻ mặt lạnh lẽo tỏ ý không tiếp lời.
Cô tự giới thiệu: “Tôi họ Chu, tên Chu Di, là Chu…”
Giọng nói của Mạnh Thiệu Tông lạnh vô cùng: “… Ai bảo cô tới đây?”
Nghe giọng điệu thì có vẻ ông ta đã nhận ra cô. Chu Di hơi hất cằm về phía cửa chính: “Có thể mượn chỗ nói chuyện với ông một chút không?”
“Có chuyện gì, cứ đứng ở đây mà nói.” Mạnh Thiệu Tông nhìn cô, lộ ra vẻ không kiên nhẫn cùng chán ghét như trông thấy món đồ dơ bẩn.
Vẻ mặt Chu Di thản nhiên: “Tôi đến để vay tiền. Xin hãy cho tôi mượn hai mươi vạn, tôi đang cần dùng gấp.”
Vừa mới dứt lời, cô thấy đôi đồng tử của nữ phục vụ đang đứng bên cạnh cũng mở to lên hai phần.
Mạnh Thiệu Tông nhíu mày một lát: “Chu… Họ Chu kia không nói với cô là đã thanh toán xong xuôi cả rồi sao?”
Nói xong chữ “Chu” ông ta lại im lặng suy tư một lúc, rõ ràng đã quên tên của mẹ Chu Di là gì.
Chu Di: "Đã nói qua."
“Có chuyện gì, cô cứ gọi bà ta đến đây.”
Giọng nói Chu Di cực kỳ bình tĩnh: “Chỉ e là không thể được.”
Mạnh Thiệu Tông mất hết kiên nhẫn, xua tay đuổi cô đi: “Cô bảo bà ta tự mình liên hệ với tôi. Còn tôi với cô không có chuyện gì để nói.”
“Mẹ tôi đã mất cách đây ba năm rồi.”
Không gian bỗng nhiên yên tĩnh một lúc.
Mạnh Thiệu Tông đơ người, nheo mắt nhìn cô, thật lâu sau đó mới thốt ra một câu: “Rốt cuộc là cô đang muốn giở trò gì?”
“Tôi thực sự đến để vay tiền.” Chu Di nhìn ông ta, “Đương nhiên ông có thể không cho tôi vay. Có điều nếu ông không cho, tôi cũng chỉ có thể dùng cách khác, chỉ sợ đến lúc đó ầm ĩ lên thì không được hay cho lắm…”
Mạnh Thiệu Tông đen mặt: “Cô có gan thì cứ ồn ào đến cửa nhà tôi đi…”
Chu Di nhẹ nhàng nhướng mày “Vốn dĩ tôi không định làm thế, nhưng ông lại gợi ý cho tôi…”
“Cô…”
“Tôi đã liên hệ rồi, đi làm người mẫu cho một họa sĩ, tranh của người ấy rất nổi tiếng, một bức có thể lên đến tám con số. Đến lúc đó tranh được bán ra, ai cũng sẽ biết người mẫu khỏa thân kia là gì của Mạnh Thiệu Tông…”
“Câm miệng!” Mạnh Thiệu Tông vội vã cắt ngang.
Ngữ điệu Chu Di trước sau vẫn nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng trong âm sắc lại biến hóa kỳ ảo như màn sương lạnh màu ngọc bích. Nói những câu không chút liêm sỉ là thế, nhưng lại sinh ra cảm giác vô tội giống như bị ép buộc: Là ông không chịu phối hợp, đừng trách tôi không biết xấu hổ.
Trong khi nói lại để lộ vài phần thái độ thản nhiên, khiến Mạnh Thiệu Tông tự dưng sinh ra chút sợ hãi.
Ông ta không thể không tin rằng quả thật cô có thể làm được việc này.
Trên lầu đột nhiên truyền đến một tiếng cười rất nhẹ.
Mạnh Thiệu Tông buồn bực quay đầu.
Một người đàn ông đang từ từ bước xuống, giữa tiếng bước chân có tiếng trượt bật lửa vang lên lanh lảnh.
Chu Di cũng giương mắt nhìn lên.
Mùa đông giá rét nhưng người đàn ông chỉ mặc áo sơ mi trắng hơi mỏng cùng quần dài màu đen, một bên cánh tay vắt chiếc áo bành tô da nhung màu xám đậm.
Rõ ràng đã làm xáo trộn bầu không khí, lại cố tình thong thả đứng ngoài cuộc chơi.
Ngọn lửa nhè nhẹ lóe lên, anh che tay châm thuốc, rồi ngẩng đầu lên mỉm cười: “Xin lỗi Mạnh tổng, tôi không cố ý nghe lén chuyện riêng của ông. Tôi có việc nên xin phép đi trước, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé.”
Mạnh Thiệu Tông cố nén cơn giận mà cười với anh: “Yến Tây, lần tới là tôi làm chủ, rất mong được đón tiếp cậu.”
Người đàn ông khẽ gật đầu: “Không dám.”
Anh bước ra ngoài, lúc đi ngang qua Chu Di thì vô tình liếc nhìn cô một cái, trong mắt hiện lên sự tĩnh lặng.
Mạnh Thiệu Tông hối hận vì đã không nghe theo lời đề nghị “Từ từ nói chuyện” của Chu Di, lúc này mất bò mới lo làm chuồng. Ông ta dặn dò nữ phục vụ kia, nếu dám tiết lộ với bên ngoài một câu thì tự mình gánh lấy hậu quả, sau đó đến gọi Chu Di cùng đi ra cửa.
Ngoài trời đầy gió và tuyết, xe Mạnh Thiệu Tông đã tiến lại gần đây, tài xế đang dừng lại ở ven đường.
Mạnh Thiệu Tông nóng lòng muốn đuổi người, bèn hỏi số tài khoản của cô, sau đó gọi điện thoại, một lát sau Chu Di nhận được thông tin chuyển khoản.
Hai mươi vạn đối với ông ta không lớn, thường ngày vung tay còn nhiều hơn con số này. Để không phát sinh thêm nhiều rắc rối, ông ta quyết định thỏa hiệp cho xong chuyện.
Thế nhưng cũng không quên cảnh cáo Chu Di: “Việc này không có lần sau đâu, cô tự mà lo liệu đấy.”
Chu Di cười cười: “Mạnh tổng yên tâm, so với ông tôi càng không hy vọng chúng ta phải gặp lại.”
Mạnh Thiệu Tông không cùng cô tranh luận, xem như hôm nay mình gặp phải vận đen. Ông ta quay người ngồi vào trong xe, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm phủ đầy tuyết.
Áo khoác của Chu Di không chống lạnh, cô đứng ngoài gió một lúc lâu thì hai chân bắt đầu buốt không chịu nổi.
Đã quá nửa đêm, tuyết còn đang rơi nên khó mà gọi xe được. Cô dùng app đặt xe rồi đợi một lúc lâu, thấy gần đó không có xe, cũng chẳng có người nhận đơn.
Chu Di kéo áo che kín người, theo chiều gió đi sang đường lớn, ở đó có nhiều xe hơn một chút.
Cô ủ rũ cúi đầu bước đi, lại bị gió đẩy nên đi ba bước lại lùi hai bước. Cho đến khi phía sau vang lên tiếng còi, cô vô thức quay lại nhìn, mới phát hiện có một chiếc xe Mercedes màu đen khiêm tốn đi theo. Gió lớn nên cô không nghe thấy tiếng xe đến gần, giống như nó tự dưng xuất hiện giữa không trung.
Cô đứng dưới ngọn đèn đường, phủi đi những sợi tóc đang rơi trên mặt rồi nheo mắt nhìn lại.
Cửa kính xe hạ xuống, ngồi ở ghế sau chính là người đàn ông cô vừa thấy trong đại sảnh lúc nãy. Anh cười như không cười nhìn cô, giọng nói bị gió tuyết át đi nên nghe không quá rõ ràng: “Đi đâu, để tôi tiễn cô một đoạn?”
Chu Di nói không cần, cảm ơn anh rồi quay người tiếp tục đi.
Bốn năm phút sau cô quay đầu lại nhìn, thấy chiếc xe ấy vẫn còn đang chạy theo.
Tuyết lại rơi nhiều hơn một chút.
Chu Di tiếp tục đi rồi từ từ dừng bước, xoay người lại thấy chiếc xe kia cũng dừng theo.
Dường như biết cô muốn làm gì, cửa xe lặng lẽ mở ra, người đàn ông dịch vào bên trong, nhường chỗ cho cô ngồi.
Chu Di nắm lấy cánh cửa, cũng không vội lên xe. Cô cúi người nhìn vào trong xe, cười nói: “Tôi họ Chu, tên Chu Di. Không biết nên gọi anh thế nào?”
Anh ngưng một chút rồi quay đầu nhìn cô: “Tôi họ Đàm.”
Chu Di nhớ rõ Mạnh Thiệu Tông gọi anh là “Yến Tây"*, cụ thể không biết là hai chữ nào, mà cũng không quan trọng, chỉ nghĩ rằng tên anh phát âm ra cũng thật dễ nghe.
*cùng một cách đọc sẽ có nhiều chữ Hán khác nhau, nên Chu Di không biết tên người này viết như thế nào.
Di động sắp hết pin, mà trời hôm nay lạnh buốt, càng không biết khi nào mới có thể gọi được xe.
Chu Di cân nhắc một lúc rồi nói: “Anh Đàm, chúng ta thương lượng một chút. Anh đưa tôi đi một đoạn, tôi chuyển cho anh số tiền tương đương với mức giá của chuyến xe đặc biệt, anh thấy thế nào?”
Người đàn ông khẽ ngước mắt nhìn cô, trong ánh mắt có ba phần dò xét, giọng điệu lại nhàn nhạt bình thản. Rõ ràng anh có ý mỉa mai, nhưng nghe lại chỉ như một câu hỏi đơn thuần: “Đây là cách xin Wechat trá hình mà các bạn trẻ bây giờ đang dùng sao?”
Chu Di ngừng một lúc, lôi chiếc túi xách ở sau lưng ra phía trước, thò tay vào lấy một tờ tiền sau đó đưa cho anh: “Vậy thanh toán bằng tiền mặt, có được không?”
Vẻ mặt anh hơi ngạc nhiên, sau đó nặng nề cười một tiếng, nhưng không đưa tay ra lấy.
Chu Di xếp tiền giấy thành một xấp, rướn người nhét vào ngăn chứa đồ phía sau ghế trước, rồi lúc này mới ngồi vào trong xe.
Bên trong thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt, thiết bị sưởi vô cùng ấm áp. Cả người Chu Di lạnh cóng, một lúc sau phần gáy cứng đờ cũng dần thả lỏng, thân thể từ từ ấm lên.
Người đàn ông liếc nhìn cô, cười nói: “Lần tới có gặp Mạnh tổng thì cô cứ chỉ trích ông ấy, dù sao đi nữa cũng không nên để cô đợi giữa gió rét như vậy.”
Giọng điệu không quá rõ ràng, nhưng Chu Di vẫn đoán ra được anh nghĩ cô và Mạnh Thiệu Tông là loại quan hệ kia. Phải chăng đó là là thói quen trong giới của bọn họ? Thay bạn bè chăm sóc bồ nhí, dù là người này sắp bị “đá” tới nơi?
Trong lòng Chu Di cực kỳ khó chịu, nhưng cô chẳng buồn giải thích.
Cô cảm thấy không cần thiết, Mạnh Thiệu Tông và người đàn ông này với cô là người của hai thế giới khác nhau, sau này sẽ không có cơ hội gặp lại.
Anh hỏi cô: “Muốn đi đâu?”
Chu Di nói cho anh địa chỉ hiện tại.
Xe chạy chưa được bao lâu, điện thoại cô đột nhiên có một cuộc gọi đến, là cô bạn cùng phòng Trình Nhất Niệm hỏi khi nào về đến nhà.
“Mình đang trên đường về rồi. Cậu cứ ngủ trước đi, không cần chờ mình đâu.”
Trình Nhất Niệm nói: “Mình cũng không ngủ, đang ngồi dịch phim nè.”
Ánh sáng trong xe mờ mờ ảo ảo, người đàn ông khoanh hai tay, nhắm mắt uể oải dựa vào thành ghế.
Chu Di e ngại nếu tiếp tục câu chuyện sẽ làm phiền anh nghỉ ngơi, nên nói với đầu dây bên kia: “Máy mình sắp hết pin rồi, đợi mình về rồi nói tiếp nhé. Cậu bảo Tống Mãn đi ngủ sớm một chút, đừng để nó nghịch điện thoại suốt ngày.”
“Con bé ngủ nãy giờ rồi.”
“Ừ, vậy mình cúp đây. Bái bai.”
Chu Di mở khóa túi xách, nhẹ nhàng ném di động vào bên trong. Cô đặt túi lên đầu gối, ngả người ra sau rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ thành Đông đến thành Tây là một đoạn đường khá xa, xe lại chạy chậm, đi mãi mà vẫn chưa thấy đến nơi.
Xe chạy trong trời tuyết, tiếng động cơ vang lên, nhưng lại càng làm cho không gian trở nên yên tĩnh.
Trong xe yên lặng cùng máy sưởi ấm áp khiến Chu Di nổi cơn buồn ngủ. Cô gắng gượng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi, hai mắt từ từ khép lại.
Thế nhưng một lúc sau cô chợt bừng tỉnh, ngón tay chạm vào màn hình điện thoại, may mắn chỉ mới chợp mắt chưa đầy năm phút.
Cô quay đầu sang, nhìn thấy người đàn ông kia vẫn còn khoanh tay, dường như đang chìm vào giấc ngủ.
Để cho tỉnh táo hơn, Chu Di ngồi thẳng người lên một chút, sau đó tựa trán vào tấm kính.
Bên ngoài phủ đầy gió tuyết, nhà cửa đường phố như bị bao phủ bởi một lớp giấy bóng mờ.
Cô hà hơi vào cửa kính, viết vài chữ lên màn sương mờ, sau đó lập tức lấy tay xóa đi. Kính cửa sổ lạnh như một khối băng đông cứng.
Một lúc lâu sau, cô cũng nhìn thấy được khung cảnh quen thuộc sau ô cửa kính, nơi đó cách nhà cô không xa.
Khi xe chạy đến gần giao lộ, Chu Di chợt lên tiếng: “Dừng ở đây giúp tôi là được, đường bên trong hơi khó quay xe.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh dường như bị những lời này đánh thức, đôi mắt từ từ hé mở.
Tài xế nghe lời cô cho xe dừng lại, Chu Di nói lời cảm ơn.
Cô vừa định đứng lên, thấy người bên cạnh bỗng nhiên ngồi thẳng dậy. Nghĩ rằng anh có điều gì đó muốn nói với mình, cô nán lại một chút.
Anh chỉ cười cười, dùng ngón tay kẹp tờ tiền trong ngăn chứa đồ rồi nghiêng người về phía cô.
Anh ghé lại gần cô, phả ra hơi thở lành lạnh khiến Chu Di bỗng ngừng hô hấp.
Tiếp theo đó, chỉ trong nháy mắt anh đã nhét tờ tiền kia vào ống giày của cô.
Chu Di đang đi một đôi bốt cao cổ rộng.
Thanh âm của anh mang theo ý cười, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy nụ cười kia mang theo chút hơi lạnh, như làn gió lúc nửa đêm, lại âm u như thế gian phủ sương mù.
Anh nói: “Nếu cô Chu thiếu tiền thì cứ giữ lấy tiền xe này mà dùng.”
Đây chỉ đơn thuần là trêu ghẹo, hay anh có ý làm nhục cô?
Ranh giới giữa chúng không hề rõ ràng.
Gương mặt Chu Di phút chốc đỏ bừng, cô gần như ngây dại.
Cô nhớ rõ lúc trước xem phim, thấy có người nhét tiền boa vào áo ngực mấy cô vũ nữ thoát y, dường như chính là thái độ này.
Đến lúc này, những cảm xúc nhục nhã tích tụ từ lúc gặp Mạnh Thiệu Tông đến giờ bỗng nhiên vỡ òa trong cô.
Thế nhưng khóe miệng cô vẫn giương cao, phối hợp với biểu cảm tạo nên một gương mặt tươi cười không thể chê vào đâu được.
Cô bình tĩnh nói bằng giọng rõ ràng: “Vậy xin cảm ơn anh Đàm nhé.”
Cô vươn tay mở cửa xe, gió thổi mạnh qua khiến cô suýt nữa thì đóng cửa lại.
Động tác đứng dậy vẫn còn khá lúng túng.
Cô phải mất khá nhiều lực mới đẩy được cánh cửa ra. Trên đường tuyết đã chất đống, chân cô đạp trên tuyết có cảm giác xôm xốp không có thực.
Khi giày chạm đến mặt đất, cô nhẹ nhàng buông tay, mượn gió đóng sầm cánh cửa, ngay lập tức chặn lại hơi ấm bên trong.
Xe vẫn dừng ở đó.
Trong xe tối om, người đàn ông châm thuốc, hạ cửa sổ xe, chống khuỷu tay lên đó rồi trầm lặng hút hết điếu thuốc.
Ánh mắt lại nhìn vào cửa sổ xe phía bên kia.
Gió thổi càng lúc càng mạnh khiến nhánh cây bên đường lắc lư dữ dội, tựa như ngay sau đó sẽ bị gió quật gãy.
Dưới ánh đèn có một bóng dáng gầy gò bước đi rất nhanh.
Cô cứ đi mãi, thẳng đến ngã tư mới bắt đầu dừng lại.
Sau đó cô cúi người xuống, lấy tờ tiền bên trong giày ra.
Một lúc sau, cô đứng thẳng người giơ tay lên, tờ tiền màu hồng nhạt bị gió cuốn vào trong tuyết rồi từ từ biến mất.