Chương 80: Tại sao lại cứ là anh ta chứ
Hạ Nhược Vũ đã không thể cười được nữa: “Phương, cậu ra nói với người kia rằng, anh ta đi trước đi, rồi tớ mới đi ra."
Có dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết cậu Hài bảo lãnh cho bọn họ kia, ngoại trừ Mạc Du Hải cũng sẽ không có thêm ai nữa.
Tại sao cứ phải là anh ta, cho dù là Hàn Công Danh cô cũng có thể nhịn được.
"Tại sao chứ?”
Trần Hạ Thu Phương có chút khó hiểu hỏi, đột nhiên hiểu ra, trên mặt không thể tin nổi: “Là bác sĩ phụ khoa kia sao?"
“Ừ" Cô cười khổ gật đầu.
Trần Hạ Thu Phương đồng tình nói: "Người ta cũng đã đến đây bảo lãnh cậu rồi, cậu cảm thấy anh ta có thể không nhìn thấy người mà có thể đi không?"
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đi cùng bạn tốt, cầm đồ của mình mà đi ra ngoài.
Đợi cả một buổi chiều cộng thêm nửa tầm tối, cả người đều phờ phạc, quần áo trên người cũng nhàu nát, giống như một người tị nạn vậy, chưa kể còn có bao nhiêu xấu hổ nữa.
Ngoài cửa, dưới ánh đèn vàng vọt, có một chiếc Maybach đang lặng lẽ đậu ở đấy, nhìn biển số xe thì là xe trong gara biệt thự.
Hạ Nhược Vũ chỉ có thể kéo Trần Hạ Thu Phương đi qua.
“Con mẹ nó, Vũ à, bác sĩ phụ khoa mà lái xe sang như vậy sao?" Trần Hạ Thu Phương ở bên cạnh thấp giọng hỏi.
Mẹ ơi đây là chiếc Maybach phiên bản giới hạn đấy, cả cái thành phố này có lẽ sẽ không tìm được chiếc thứ hai đâu.
Cô bất lực nói: “Lẽ nào cậu không để ý đến anh ta họ gì sao?"
Họ gì? Không phải là họ Mạc sao? Có gì khác chứ? Đội đã, họ Mạc, là gia đình giàu nhất thành phố, cũng là họ Mạc, lẽ nào bác sĩ phụ khoa này là người nhà họ Mạc.
Nghĩ như vậy là cả người Trần Hạ Thu Phương đều chấn loạn, thảo nào Lục Khánh Huyền không thể bỏ người bạn trai cũ này, đây không phải con rùa vàng, mà là mỏ kim cương đấy.
Chính là hào môn đấy.
Hôm nay Mạc Du Hải không lái xe, mà ngồi ở ghế sau, tài xế ngồi phía trước.
Bọn họ vừa đi đến, cửa sổ khoang sau từ từ hạ xuống, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Lên xe.”
“Tối nay tôi không về nhà, tôi đến nhà bạn tôi." Hạ Nhược Vũ nhanh chóng kéo Trần Hạ Thu Phương một cái biểu thị cô ấy lên tiếng.
Mặc dù không biết sự tình, Trần Hạ Thu Phương vẫn phối hợp nói: "Anh Hải, đã phiền anh tối như vậy mà còn đến bảo lãnh cho chúng tôi, tối nay Vũ đến nhà tôi ngủ."
Thanh âm của Mạc Du Hải không thay đổi, nhàn nhạt lặp lại: "Tôi nói lên xe."
Cả hai đều bị giọng nói lạnh lùng của người đàn ông này dọa toàn thân run rẩy.
“Vậy thì, Vũ à muộn như vậy rồi cậu vẫn nên về nhà đi, có chuyện gì thì để mai nói, tạm biệt nha" Trần Hạ Thu Phương không chịu được khí thế mạnh mẽ của Mạc Du Hải, lập tức bỏ bạn lại, chuẩn bị bôi mỡ vào chân mà chạy.
Trong lòng Hạ Nhược Vũ mắng một câu, không có ý chí, còn nắm chặt lấy ta cô ấy không thả, quan tâm nói: “Muộn thế này rồi, cậu đi về một mình, tớ không yên tâm, hay là tớ tiễn cậu về nhé."
“Còn sớm như vậy, tớ gọi xe là được rồi." Có muộn lắm đâu, mới chỉ mười giờ, cho dù là tối đem hai giờ, Trần Hạ Thu Phương tình nguyện gọi xe cũng không muốn lên xe.
"Không cần phải khách khí." Muốn bỏ cô mà chạy sao, mở đi.
Đợi quá lâu, giọng điệu của người không xe mơ hồ mang theo chút không kiên nhẫn: “Chú Lý, thuận đường đưa cô Trần về.”
“Vâng, cậu chủ." Chú Lý ngồi phía trước lên tiếng.
Không còn cách nào khác, Hạ Nhược Vũ chỉ có thể cắn môi mở cửa xe ngồi vào, cô biết sức chịu đựng của người đàn ông này đã đến cực hạn rồi.
Trần Hạ Thu Phương bị lôi xuống nước cũng chỉ đành phải lên xe, ngồi ở phía trước, nói địa chỉ của mình.
Xe dần dần khởi động.
Trong xe im lặng như chết.
Ngoại trừ an tĩnh, chính là an tĩnh, ngay cả hơi thở cũng nhẹ nhàng khiến người ta kìm nén.
Nơi ở của Trần Hạ Thu Phương cho dù có ở xa đến mấy thì cũng sẽ đến, chưa kể cách nội thành không xa, đi nửa tiếng là đến.
“Vũ à, tớ về trước đây, có thời gian thì liên lạc, bai bai.”truyện
Hạ Nhược Vũ chỉ kịp nhìn bóng lưng của cô ấy đi xa, cô tự hỏi có phải tiếng “baibai" là từ hành lang truyền đến không.
"Lái xe đi." Thanh âm lãnh đạm của người đàn ông khiến người ta không thể nghe ra cảm xúc của anh lúc này.
Xe lại khởi động.
Hạ Nhược Vũ lặng lẽ di chuyển đến vị trí gần cửa xe, dự định xem thời cơ mà hành động, ví dụ nếu như Mạc Du Hải có gì đó không
đúng, lập tức nhảy xuống xe cứu mạng.
“Tốc độ xe là sáu mươi, không biết tỷ lệ nhảy xuống xe bị ngã chết là bao nhiêu." Giọng nói lạnh lùng của Mạc Du Hải lại vang lên.
Cô lại lặng lẽ trở về, tự do rất đáng quý, nhưng tính mạng lại càng quý giá hơn.
Cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, từng chút một lướt qua người cô, nếu như là trước kia Hạ Nhược Vũ nhất định sẽ tựa vào ghế mà tận hường, nhưng bây giờ cô không có một chút tâm tình nào cả.
Chú Lý dừng xe trước biệt thự, xuống xe mở cửa xe cho bọn họ: “Cậu chủ, đến rồi."
“Ừ, lái xe về đi, không cần cho vào gara." Mạc Du Hải xuống xe nhàn nhạt nói.
“Vâng, cậu chủ" Chú Lý cung kính đáp lại một tiếng.
Hạ Nhược Vũ miễn cưỡng không muốn xuống xe.
“Nếu như cô còn không xuống, đừng trách tôi." Anh còn chưa nói xong, người ngồi trong xe đã cạch một cái mà lao ra.
Chú Lý lái xe đi.
Ngoài cửa chỉ còn lại hai bọn họ.
Mạc Du Hải không quan tâm đến cô, đi thẳng vào biệt thự.
Lúc này đã tối rồi, con đường vắng vẻ này chỉ có một dãy đèn đường, cùng với tiếng côn trùng trong công viên,Hạ Nhược Vũ do dự không đến một phút, liền ngoan ngoãn đi theo.
Không phải là cô không có cốt khí, mà là các biệt thự có hơi xa nhau, đứng một mình rất vắng vẻ.
Ừ, cô tuyệt đối không thừa nhận rằng mình đang sọ Mạc Du Hải.
Vào cửa, trong phòng tối om không có chút ánh sáng, mấy lần cô suýt bị vấp ngã, tạo ra một chút động tĩnh, cô căng thẳng liếc nhìn bóng lưng Mạc Du Hải, thấy anh không có phản ứng.
Trong lòng không biết biết là nhẹ nhõm hay là thất vọng nữa.
Mò mẫn đi lên trên tầng, khi bước lên cầu thang, bị vấp ngã, cả người bổ nhào đi.
Đột nhiên một bàn tay to ôm lấy eo cô bước nhẹ lên lầu, cũng không nhìn cô một cái.
Hạ Nhược Vũ phát hiện mình như một món đồ bị người ta kẹp eo, xấu hổ giãy dụa: "Mạc Du Hải anh buông tay ra cho tôi, mau buông tay ra."
“Câm miệng!" Mạc Du Hải hừ lạnh một tiếng.
Người phụ nữ đang giãy dụa như một quả bóng xì hơi, dần dần xịt xuống.
Hạ Nhược Vũ nhắm mắt, tự thôi miên chính mình, quên đi, người ta đã có lòng tốt đến bảo lãnh cô, nói thế nào cũng do cô làm sai, nên mới bị người ta ôm như khúc gỗ thế này.
Trở về phòng ngủ, cánh tay người đàn ông hơi buông ra, Hạ Nhược Vũ cứ như thế mà ngã xuống đất, mặc dù mặt đất trải một lớp thảm mềm dày, cô ở độ cao như vậy ngã xuống cũng không đau, nhưng hôm nay cô lại già mồm kêu lên một tiếng.
"A, mông tôi đau quả, Mạc Du Hải có phải anh muốn mưu sát không?"truyện
Nghe thấy tiếng kêu của người phụ nữ, thân hình của Mạc Du Hải dừng lại một chút, sau đó dường như nhớ ra cái gì, lập tức lạnh mặt nói: "Đáng đời."
“Anh nói cái gì?" Hạ Nhược Vũ bò dạy chuẩn bị tìm anh lý luận.
Nhưng Mạc Du Hải không hề muốn nói với cô câu nào: “Mau đi tắm đi."
"Tại sao phải nghe lời anh? Tôi không nghe lời anh đấy." Dựa vào cái gì mà phải ngoan ngoãn nghe lời, từ lúc trở về vẫn luôn âm dương kỳ quái như vậy, biểu hiện cho ai nhìn chứ.