Bác sỹ hư hỏng , Em yêu Anh Full

Chương 75: Tàn bộ sau khi ăn xong

Trước Sau

break

Chương 75: Tàn bộ sau khi ăn xong

Mạc Du Hải phát hiện hôm nay Hạ Nhược Vũ dường như rất bướng, hình như sau bữa ăn thì cô trở nên như thế.

Chắc ở giữa đã xảy ra chuyện gì đó.

Sau bữa tối, Hạ Nhược Vũ chuẩn bị đi ra ngoài tiêu thực, thấy Mạc Du Hải đã thay quần áo bình thường đi xuống, cô có chút không thích ứng với dáng vẻ khi ở nhà của anh ta: "Sao anh lại đi."

"Đi cùng cô.”

".." Có thể không cần lúc nào cũng nói chuyện gây hiểu lầm như thể không.

Hạ Nhược Vũ bĩu môi, tuy rằng không vui, nhưng đường không phải do nhà cô xây, cũng không thể không cho người ta đi.

Hai người ra cửa, đi dọc công viên rộng lớn đối diện biệt thự.

Người giàu có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, hàng loạt biệt thự còn được trang bị công viên, ở nơi tấc đất tấc vàng này quả thực khiến người ta phẫn nộ.

Ngay cả cô miễn cưỡng được coi là một tiểu thư giàu có cũng không đủ tiền mua một nhà vệ sinh ở đây, điều này cho thấy nó đắt đỏ như thế nào.

Điều khó chịu là thiết kế của nhà vệ sinh là năm mươi mét vuông!

Cũng may là nhà giàu không đi dạo công viên nhiều lắm, vào buổi tối, ngoại trừ người già thỉnh thoảng đi dạo, còn có một số người trông trẻ, không có mấy thanh niên.

Không cẩn thận đụng phải một ông già, có thể là con trai, cháu

trai của ông ta đều là lãnh đạo.

Hạ Nhược Vũ mở to mắt mà đi, rất sợ đụng phải người ta.

Nhưng mà cũng phải nói, thiết bị môi trường của công viên thật tốt, cảnh đêm cũng đẹp, còn có hồ nước nhân tạo, khi mùa hè đến, làn gió nhẹ lướt qua mặt, cảm giác dễ chịu khó tả.

“Mấy ngày nay cô không về, cha mẹ cô không hỏi gì à?"

Hạ Nhược Vũ khó hiểu liếc anh ta một cái: “Có gì mà hỏi, tôi lớn thế này rồi còn mất tích được sao."

"Cô không đến công ty cũng không sao. Chú Viễn chỉ có mình cô là con gái, sau này nhà họ Hạ vẫn cần cô xử lý.”

Nếu là người khác nói vậy thì cô nhất định sẽ nghĩ người đó có ý khác, nhưng người trước mặt lại là người nhà họ Mạc, đâu cần quan tâm một công ty nhỏ như bọn họ.

Cô không quan tâm lắm đáp: “Ba tôi không định để tôi tiếp quản công ty sớm như vậy. Tôi vẫn muốn rèn luyện vài năm nữa."

Ý là cô còn chơi chưa đủ, không muốn sớm như vậy tham gia vào cái vòng tròn kia.

“Cô thật đúng là nhàn nhã." Mạc Du Hải hai mắt mờ mịt, dường như cô cũng không hiểu hoạt động và có mật của công ty Nhật Hạ.

Cô nhìn anh chằm chằm một cách hoài nghi.

"Làm sao thế?"

Hạ Nhược Vũ liếc anh ta: “Anh nói lời này không đúng rồi, anh mới là người nhàn nhã nhất, không muốn đi làm thì có thể về sớm, không muốn làm bác sĩ thì có thể về thừa kế gia sản hàng tỉ, xem ai mới nhàn nhã!"

Cô không có hoài bão cao cả, ước muốn lớn nhất trên đời này là được làm con sâu gạo và trải qua cảm giác ngồi ăn vạ chờ chết.

Thật không may, cô còn phải quay về quản lý công ty.

“Cô chỉ thấy kẻ trộm ăn thịt, không thấy kẻ trộm bị đánh" Tất cả thành quả của anh ta đều dựa vào chính mình từng bước đoạt lấy,

không có ai thành công đơn giản như vậy.

Cô thực sự cho rằng anh là một tên trộm, lòng dạ độc ác, thủ đoạn xấu xa, khôn khéo khủng khiếp, loại người này chỉ có thể là bạn tốt chứ không thể là kẻ thù.

“Nếu anh không muốn thì vẫn còn em gái ngổ ngáo của anh." Hạ Nhược Vũ vẫn nhớ Mạc Du Uyên có thù hận với cô.

Mạc Du Hải cười tủm tỉm nói: “Vật nhỏ mang thù"

"Ai mang thù!" Cô nói thật có được không, nhưng không biết tại sao gió thổi qua, Hạ Nhược Vũ cảm thấy trên mặt nóng bừng bừng, thờ ơ nhìn lại.

Dưới màn đêm, ánh trăng mờ ảo kéo hai bóng người đi rất dài, dưới bóng cây đung đưa, trông như một đôi dây leo đan xen, có lúc tách rời, có lúc đan xen vào nhau.

Trái tim cô cũng dao động nhẹ.

Mạc Du Hải thản nhiên nói: “Nếu cô không sớm tiếp nhận công việc kinh doanh của công ty thì sau này sẽ khó tiến vào hơn.”

“Làm sao có thể, khó khăn bao nhiêu chứ đừng nhìn tôi lười biếng, trên thực tế tôi đã bắt đầu thâm nhập vào bên trong rồi.”

Hạ Nhược Vũ đắc thắng cười: “Tôi biết anh sẽ nói về mấy ông già trong hội đồng quản trị xem tôi là một con nhóc, đến lúc đó sẽ không phục."

“Cô cũng hiểu khá rõ." Không có thủ đoạn là không thể trị được mấy lão cáo già dày dạn kinh nghiệm thương trường.

"Đương nhiên, không phải tôi trưởng thành không muốn quản, mà là không dễ dàng như vậy, nếu không biểu hiện một chút, những lão già kia sẽ không dễ dàng buông tha cho."

Đừng nhìn cô có vẻ thờ ơ, nhưng thật ra cô rất lo lắng, dù sao thì công ty Nhật Hạ là tâm huyết cả đời của ba cô, tuyệt đối không thể bị hủy hoại trong tay cô được.

Mạc Du Hải suy nghĩ một chút, bình thản nói: "Thịnh Hoa vừa lúc

có một dự án nhỏ, cô có thể đi làm."

"Đó không phải là công ty của anh sao, sao lại giao cho tôi.” Vô công bất thụ lộc, tuy cô lười biếng nhưng cũng chưa nghĩ tới chuyện tốt trên trời rơi xuống.

Hơn nữa đó lại còn là chiếc bánh của Mạc Du Hải.

Mạc Du Hải thản nhiên như thường: “Chỉ là xây trường mẫu giáo, cô có thể dùng để luyện tay."

"Anh..” Hạ Nhược Vũ không khỏi co rút miệng, anh ta nói thực sự rất bình tĩnh và nhẹ nhàng, nói chung, những dự án liên quan đến trẻ em đều liên quan đến chính phủ, mà còn ổn định không lỗ.

Chuyện tốt như vậy, cứ thế để cô luyện tập, có phải quá tùy tiện không?

“Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?" Đây là câu trả lời mà cô muốn biết, bất giác nhìn chằm chằm vào anh với vẻ căng thẳng và một chút mong đợi.

Giọng điệu của Mạc Du Hải tùy ý như đang nói về thời tiết hôm nay: "Tôi không muốn làm, cũng không muốn tiện nghi người khác."

" " Có lý do tùy hứng ngang ngược như vậy sao? Hạ Nhược Vũ không muốn thừa nhận rằng trong một giây cô đã bị sự giàu có của anh ta giết chết.

Người đàn ông này đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.

Có tiện nghi mà không chiếm thì thật ngu ngốc, quan tâm anh ta nghĩ gì làm gì, thu dự án vào tay trước đã: "Anh đã nói rồi đấy, đừng hối hận."

"Ừ." Anh nhìn khuôn mặt nhỏ đầy phấn khích của cô và nhàn nhạt đáp lại.

Nếu anh nói làm điều này để bồi thường, nếu sau này có biết chân tướng thì có thể tha thứ cho anh không.

Trong nháy mắt, anh đã biết kết quả, chắc là không.

Hạ Nhược Vũ cũng suy nghĩ một chút, cảm thấy mình không có gì

để anh ta mơ ước và lợi dụng, dùng công ty không thể so với những người khác, đã sớm là người của anh ta, vậy đây coi như là chút lợi ích khi bọn họ hợp tác sao?

Cô bắt đầu có chút luyến tiếc với chuyện kết hôn giả' này.

Hạ Nhược Vũ đi dạo một lúc thì thấy hơi mệt mỏi: “Tôi không đi được nữa, chúng ta trở về đi."

"Được."

Cô đột nhiên cảm thấy Mạc Du Hải tối nay đặc biệt vừa mắt, cho dù cô mất bình tĩnh hay làm loạn căn phòng, anh cũng không tức giận, rất bao dung cô.

Mặc dù cảm thấy rất tốt, nhưng trong lòng cô luôn có cảm giác bất an, không biết tại sao cô lại thực sự khó chịu.

“Mạc Du Hải, anh sẽ không hại tôi chứ."

Bước chân của người đàn ông dừng lại, anh ta nhanh chóng tiếp tục đi về phía trước, giọng nói trầm thấp khiến người ta không phân biệt được tính chân thực trong lời nói, mơ hồ khiến cô có chút không chân thực.

“Không, ta sẽ không làm hại cô."

Sau này, Hạ Nhược Vũ nhớ lại những chuyện hôm nay, cảm thấy có chút hối hận, nếu trước đây cô hỏi thêm một câu thì có phải sẽ không có đau lòng sau này.

Không phải làm tổn thương cô, mà là làm tổn thương gia đình cô, đây là câu trả lời của anh.


break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc