Bác sỹ hư hỏng , Em yêu Anh Full

Chương 72: Vô tình bắt gặp

Trước Sau

break

Chương 72: Vô tình bắt gặp

Một bóng người mảnh khảnh đứng trong góc lặng lẽ nhìn hai bóng người đứng cạnh nhau, trong mắt hiện lên một tia ác ý.

Thật đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, vô tình gặp phải chẳng tốn sức.

Lâm Minh Thư đang cầm thuốc của Hàn Công Danh trong tay, vẻ mặt đờ đẫn, ban đầu cô ta định theo dõi Nhược Vũ nhưng không ngờ lại vô tình bắt gặp được cảnh này.

Nếu như Hàn Công Danh biết được bên cạnh Nhược Vũ có người đàn ông khác, không biết anh ta sẽ cảm thấy thế nào.

Cô ta muốn nói tin tức này cho Hàn Công Danh ngay lập tức, nhưng cô ta biết bản thân không được nóng vội.

Vài y tá đứng bên cạnh vẫn đang nhỏ giọng thảo luận điều gì đó, vốn dĩ cô ta không có hứng thú lắng nghe, nhưng một người trong số họ đã nhắc đến một chức danh làm thu hút sự chú ý của cô ta.

"Sao bác sĩ Hải lại về sớm như vậy?"

“Tôi không biết, cô không thấy có một người đẹp đang đứng bên cạnh anh ấy à?"

“Nhìn dáng vẻ không chút triển vọng của mấy cô kìa, tôi đã sớm biết nội tình rồi đây này."

Những người khác quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: “Cô biết chuyện gì rồi, mau chia sẻ với chúng tôi đi. Dù sao thì bác sĩ Hải cũng là bác sĩ đẹp trai của bệnh viện chúng ta, tôi còn cho rằng anh ấy đang độc thân, không ngờ đã có bạn gái rồi."

“Các cô mau từ bỏ hết đi, người ta đã sớm có bạn gái rồi."

Cô ấy nói một câu như thế rồi im lặng, đợi đến khi những người khác đều sốt ruột thì mới chậm rãi nói: "Cô gái vừa rồi không phải bạn gái chính thức của bác sĩ Hải đâu, bạn gái chính thức của anh ấy bị thương nhập viện, đang ở tầng sáu khoa nội trú kìa."

Tầng sáu? Vậy không phải là cùng một tầng với Hàn Công Danh sao, Lâm Minh Thư định nghe tiếp.

- “Trời ơi, thật hay giả vậy? Có khi nào là cô lừa chúng tôi không? Các sĩ Hải không giống loại người một chân đạp hai thuyền"

“Cụ thể thế nào thì tôi cũng không biết, nhưng bác sĩ Hải cũng đối xử rất tốt với cô gái đang bị thương đó. Cả hai cô gái đều xinh đẹp, nếu tôi là đàn ông thì tôi cũng không biết nên chọn ai bỏ ai.”

"Thật sự ở tầng sáu à?"

Thấy những người khác không tin, cô ấy nói thẳng ra số phòng: “Không tin thì mấy cô cứ tự mình đến xem đi, người ta đang nằm ở phòng cuối cùng trên tầng sáu đó."

Lâm Minh Thư không cần nghe câu nói tiếp theo nữa, xoay người đi về phía khoa nội trú. Trong lòng cô ta vô cùng kinh ngạc, không ngờ người đàn ông đi cùng Nhược Vũ đã có bạn gái rồi.

Vậy Nhược Vũ chính là người thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác.

Hóa ra Nhược Vũ, một người luôn đứng đắn và uy phong, lại là người thứ ba không thể bước ra ánh sáng. Nghĩ như thế, trong lòng cô ta lại có chút đắc ý.

Cô ta biết mình không nên nghĩ như vậy, cô ta biết đây có thể là hiểu lầm, nhưng khi biết được chuyện này thì sự tự ti và khó chịu trong lòng của cô ta bỗng chốc trở nên không đáng kể nữa.

Bởi vì Nhược Vũ không cao quý hơn cô ta bao nhiêu, lại còn là kẻ thứ ba xen vào tình cảm của người khác.

Cô ta thì khác, lúc đó Nhược Vũ đã chia tay với Hàn Công Danh

rồi nên cô ta không được xem là xen vào tình cảm của người khác.

Nghĩ như vậy, Lâm Minh Thư cảm thấy bản thân mình tốt hơn Hạ Nhược Vũ rất nhiều.

"Sao cô lại quay lại nữa?" Lúc nhìn thấy Lâm Minh Thư, Hàn Công Danh khẽ nhíu mày lại.

Trong mắt Lâm Minh Thư thoáng hiện lên một chút tổn thương, cô ta không có trả lời, chỉ lấy thuốc trong túi ra, phân liều, rót một ly nước, đưa tới trước mặt anh ta, khẽ nói: "Công Danh, anh uống thuốc trước đi, anh uống xong thì tôi sẽ đi ngay."

Hiện tại cô ta không định nói cho Hàn Công Danh biết chuyện vừa mới xảy ra, còn một chuyện nữa cô ta phải xác minh trước khi nói cho anh ta biết.

“Minh Thư, cô cần gì phải làm như thế chứ." Hàn Công Danh nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng của cô ta thì ánh mắt anh khẽ dịu xuống.

Lâm Minh Thư giả vờ ngây thơ nói: "Tôi chỉ làm những gì tôi thấy nên làm, anh mau uống thuốc đi, đợi anh khỏi bệnh là có thể theo đuổi Nhược Vũ, để cô ấy quay về bên anh."

Đối mặt với một cô gái thấu tình đạt lý như vậy, anh ta hơi động lòng. Nếu Nhược Vũ cũng có thể hiểu chuyện như Lâm Minh Thư thì hay biết mấy, nhưng dù sao thì hai người bọn họ cũng khác nhau, không thể so sánh như vậy được.

“Minh Thư, cảm ơn cô."

Hàn Công Danh vẫn chấp nhận lòng tốt của Lâm Minh Thư đối với

mình.

Lâm Minh Thư cẩn thận giúp anh ta uống thuốc, thân thể nhỏ bé chống đỡ thân thể cao lớn, dù có chút vất vả nhưng cũng không lộ ra trước mặt anh ta: “Chúng ta là bạn bè mà, cần gì phải nói những câu khách sáo như vậy."

Cô ta càng không muốn để anh nhìn thấy sự chịu đựng của mình thì trong lòng Hàn Công Danh lại càng cảm thấy anh ta đang nợ cô

ta, anh ta mím môi nói: “Minh Thư, chuyện lúc đó, tôi..."

"Anh không cần phải nói gì cả, tôi hiểu mà. Tôi chưa bao giờ muốn dùng chuyện đó để uy hiếp anh, tôi chỉ hy vọng hai người có thể hòa hợp lại với nhau mà thôi." Lâm Minh Thư biết anh ta muốn nói gì, nên giả bộ đáng thương nói.

Hàn Công Danh càng cảm thấy cô ta là một cô gái tốt bụng: “Minh Thư, là do tôi không tốt, hôm đó tôi uống nhiều quá!"

"Tôi biết mà, tôi đã quên chuyện đó rồi. Tôi hy vọng sau này ba người chúng ta vẫn sẽ là bạn." Lâm Minh Thư tinh nghịch nháy mắt với anh ta.

“Ừ, cho dù tôi và Nhược Vũ ở bên nhau thì chúng ta vẫn là bạn." Hàn Công Danh càng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Lời nói của anh ta không làm cho Lâm Minh Thư cảm thấy tốt hơn chút nào mà còn khiến trái tim của cô ta đau hơn, cô ta chưa bao giờ

muốn như vậy.

Nhưng mà không sao hết, bây giờ Nhược Vũ không còn là vật cản của cô ta nữa, sớm muộn gì Hàn Công Danh cũng sẽ phát hiện ra cô ta mới là người phù hợp với anh ta nhất.

Hàn Công Danh uống thuốc xong lại nằm xuống giường nghỉ

ngơi.

Lâm Minh Thư ngồi cạnh giường gọt táo cho anh ta, đây thật sự là một bức tranh vô cùng ấm áp, khiến cô ta không nhịn được hỏi: "Công Danh, hai người đã nói chuyện rõ với nhau chưa chắc là Nhược Vũ đã hiểu lầm anh rồi?"

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Hàn Công Danh bỗng nhiên trở nên âm trầm, thấy cô ta có chút sợ hãi thì biết mình không nên tức giận, giận chó đánh mèo với cô ta, vì thế anh ta dịu mặt xuống, ảm đạm nói: “Nếu cô ấy có thể hiểu chuyện bằng một góc của cô thôi thì chuyện của bọn tôi đã không đến nước này rồi."

"Sao thế? Nhược Vũ tốt lắm mà, có phải có liên quan đến xuất thân của cô ấy không?"

Lâm Minh Thư cố ý nói đến chuyện ngoài lề: “Nhược Vũ vốn là một cô chủ nhà giàu, luôn nhận được rất nhiều sự yêu thương, vì thế nóng nảy chút cũng là chuyện bình thường mà, cô ấy không phải là người xấu”

Rõ ràng là Lâm Minh Thư đang khen Hạ Nhược Vũ, nhưng thật ra là đang nói Hạ Nhược Vũ tính cách cô chủ, không biết tốt xấu.

Nhưng cô ta lại vô tình đánh trúng điểm đầu của Hàn Công Danh.

“Choáng” một tiếng, cái chén đặt trên bàn bị anh ta dùng sức đập mạnh xuống đất, vỡ tan tành, ánh mắt của anh ta lạnh lùng, hung

ác.

Anh ta cười mỉa nói: "Cô ấy chỉ biết dựa vào thân phận này để xem thường người khác mà thôi. Đợi tôi làm nên sự nghiệp, sẽ khiến cô ấy phải hối hận cho mà xem."

Trong lòng Lâm Minh Thư vô cùng vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ hoảng sợ và lo lắng: “Nhược Vũ không phải là người như vậy đâu. Công Danh, có phải anh đang hiểu lầm gì về cô ấy rồi không?"

"Hiểu lầm cái gì chứ, nếu không phải là như vậy thì sao cô ấy lại muốn chia tay với tôi, lẽ nào chỉ vì tôi nhất thời sai lầm nên cô ấy xem thường anh sao?" Hàn Công Danh càng nói càng lớn tiếng.

Lâm Minh Thư dịu dàng nhẹ giọng an ủi anh ta: “Công Danh, anh đừng tức giận quá, có lẽ Nhược Vũ chỉ là nhất thời nghĩ không thông thôi. Đợi tôi trở về sẽ giải thích giúp anh, rồi cô ấy sẽ hiểu ra thôi."

Nghe cô ta nói lời này, Hàn Công Danh không nói đồng ý, nhưng anh ta cũng không từ chối, dường như đã đồng ý với cô ta.

Lâm Minh Thư lập tức hiểu ra Nhược Vũ mới là người quan trọng nhất trong lòng Hàn Công Danh, cho dù Nhược Vũ có nói rất nhiều lời quá đáng với anh ta thì cũng không thể thay đổi sự quan tâm của anh ta đối với Nhược Vũ.

Lòng của cô ta bỗng trở nên đau đớn.


break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc