Chương 514: Mùi vị không đúng
Trong gió mát lành lạnh, Hạ Nhược Vũ lo lắng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, liên tục gọi điện thoại cho Mạc Du Hải ở Đông Nam Á, nhưng chỉ có giọng nữ lạnh lùng của tổng đài đáp lại sự lo lắng của cô.
Cất điện thoại, trên mặt Hạ Nhược Vũ lộ ra vẻ lạnh lùng, dường như cô chỉ có thể dựa vào chính mình: “Tới công ty Nhật Hạ”
Cô nhấc chân, Hạ Nhược Vũ bước vào cổng công ty Nhật Hạ, công ty từ lâu đã mất đi sức sống trước đây, càng thêm lộn xộn, mặt mũi ai cũng đầy u sầu, thậm chí không ai làm việc.
“Trong giờ làm việc, các người không làm sao?” Chiếc cốc do trợ lý đi qua trực tiếp rơi xuống sàn, Hạ Nhược Vũ chào đón ánh mắt lạnh lùng khác nhau của mọi người.
Sau một khoảng thời gian im lặng, lập tức có vài giọng nói thì thào vang lên: “Công ty này sắp phá sản rồi, còn cần gì làm việc nữa?” "Đúng vậy, chủ tịch Nhược Vũ, ba của cô đã bị cảnh sát bắt lại rồi, không biết chừng ngày nào đó sẽ đến lượt cô.”
Nhìn qua khuôn mặt của mọi người, Hạ Nhược Vũ dường như là lần đầu tiên biết họ, cô nhìn kỹ, thậm chí trên mặt vẫn là nụ cười, nhưng nụ cười của cô có chút lạnh lùng.
Từ khi còn nhỏ, Hạ Nhược Vũ đã thực sự nghĩ về một ngày công ty Nhật Hạ không còn tồn tại, nhưng ngày đó thực sự đến, cô không ngờ những người lạnh lùng nhất lại chính là các nhân viên.
“Nếu không muốn làm việc thì chuẩn bị từ chức đi, nếu muốn xin nghỉ thì lấy phiếu nghỉ phép, tất cả lên lầu tìm tôi xin chữ ký, nếu muốn ở lại thì hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ." Sau đó, Hạ Nhược Vũ nhìn đám người hơi sửng sốt. Không còn chút lưu luyến nào nữa, cô trực tiếp mang theo chiếc túi bước vào thang máy.
Bước vào phòng làm việc, Hạ Nhược Vũ nhanh chóng mở ra thông tin mà trợ lý giao cho, đây là bằng chứng cho thấy ba Hạ bị bắt đi, mỗi lần lật một trang, trái tim cô đều lạnh lẽo. Cuối cùng nhận ra rằng mọi thứ phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Nhược Vũ, ngẩng đầu lên, Hạ Nhược Vũ thấy một người đàn ông nhẹ nhàng, rất lịch sự bước vào dưới sự dẫn dắt của trợ lý.
“Chủ tịch Nhược Vũ, đây là luật sư Thành mà cô vừa liên hệ" Nhìn Hạ Nhược Vũ, trợ lý giới thiệu ngắn gọn, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.
Đưa tay ra, Hạ Nhược Vũ mời luật sư ngồi vào ghế đối diện, đẩy toàn bộ tài liệu trên bàn đến trước mặt anh ta, vẫn giữ tư thế bình tĩnh: “Luật sư Thành, đây là thông tin liên quan, nếu anh có gì cần tôi cung cấp xin cứ nói.”
Nghiêm túc gật đầu, luật sư Thành mở thông tin ra xem, vẻ mặt không hề thả lỏng mà càng thêm trịnh trọng.
“Cô Nhược Vũ, chúng tôi cần người trợ giúp. Cô nên hiểu chuyện này. Sau khi chốt thông tin, lông mày của luật sư Thành nhíu lại, trong mắt có chút bất lực.
Những luật sư như thế này thường hiếm khi thực hiện các vụ án phức tạp, bởi vì công việc như vậy làm không tốt thì gần như có thể hủy hoại danh tiếng của anh ta.
Anh ta chắp hai tay lại rồi từ từ xếp lại, Hạ Nhược Vũ nhìn dáng vẻ của anh ta, chợt nhận ra anh ta rất giống Mạc Du Hải, sau đó nói: “Luật sư Thành, anh cử làm đi. Về mặt thù lao, tôi sẽ trả gấp mười lần so với thỏa thuận ban đầu”
Dưới sự kích thích của tiền bạc, đôi mắt luật sư sáng lên một chút, rối rắm. một lúc mới gật đầu đồng ý sau khi ra khỏi văn phòng liên yêu cầu trợ lý xếp lại các thông tin, dốc toàn lực vào vụ án.
Cầm điện thoại di động, Hạ Nhược Vũ gọi một vòng, không ai sẵn sàng đưa tay giúp đỡ, thậm chí không ai sẵn sàng làm chứng trước tòa.
Khi cô đến một sân golf, Hạ Nhược Vũ đã nhìn thấy chủ tịch Hà ở đằng xa, trên mặt mang theo nụ cười, cô bước tới và chào: "Chủ tịch Hà, xin chào!"
Cô Nhược Vũ, về chuyện chủ tịch Minh Viễn, tôi cũng không thể giúp gì được.”
Nhìn bóng dáng người đàn ông với cái bụng bia đang từ từ bước đi, Hạ Nhược Vũ nhìn người vệ sĩ đã đứng sẵn cùng mình, tự nhiên hiểu ý, chỉ có thế chậm rãi đi về mà lòng chua xót.
Nếu cô nhớ không làm thì chủ tịch Hà này và ba cô là bạn thân hơn mười năm, sau này cũng có liên hệ công việc thân thiết, hiện tại thì đã nguội lạnh rồi.
Sau khi liên tiếp đến vài công ty, kết quả đều giống nhau, Hạ Nhược Vũ lệ cơ thể kiệt sức vào nhà họ Hạ, nhấn chuông cửa với vẻ mệt mỏi.
Đường Hồng Xuân là người tới mở cửa, khi nhìn thấy Hạ Nhược Vũ, trên mặt bà có chút kỳ quái, Hạ Nhược Vũ cúi đầu không để ý đến kỳ lạ trên người mẹ cô, chậm rãi đi tới phòng khách.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, con sẽ cố gắng hết sức để giải quyết việc của ba và công ty" Ngồi trên ghế sô pha, Hạ Nhược Vũ nhận thấy một dấu vết của hơi ẩm còn sót lại trên ghế sô pha, thậm chí trên bàn cà phê trước mặt có một cái cốc.
Hạ Nhược Vũ hoảng sợ nhìn mẹ mình đang thu dọn những tách trà trên bàn cà phê, một lúc mới có chút khó hiểu: “Mẹ, vừa rồi có người ở đây sao?"
"Ồ, là dì Trang của con, dì ấy vừa đến gặp mẹ.." Đường Hồng Xuân không nhìn thẳng vào mắt Hạ Nhược Vũ, mà chỉ nói một cách mơ hồ, với giọng nói thiếu tự tin.
Trong đầu cô hiện lên đủ thứ chuyện, Hạ Nhược Vũ hoàn toàn không để ý đến sự thay đổi của mẹ anh, cô vừa cầm lá trà vừa nhìn mẹ cô đi vào phòng bếp, cô có chút khó hiểu, mỗi khi dì Trang tới không phải chỉ uống nước thôi sao?
Không nghĩ tới, Hạ Nhược Vũ Xuyên lại lấy điện thoại di động ra, lật xem địa chỉ của điện thoại một cái, hy vọng trong đó có thể tìm được một ít người có thể giúp ba cô thoát khỏi tình trạng hiện tại.
"Mẹ, để con làm cùng với mẹ" Nhìn thấy mẹ cô bắt đầu dọn bữa một mình, Hạ Nhược Vũ nhanh chóng đứng dậy nhấc chân đi về phía phòng bếp.
Đưa tay ra, mẹ Hạ, người vẫn luôn tốt tính, trực tiếp từ chối yêu cầu của Hạ Nhược Vũ: “Nhược Vũ, cứ để mẹ làm, con cứ ngồi đi.”
Nhìn thấy khuôn mặt của mẹ Hạ ngay lập tức thay đổi, Hạ Nhược Vũ sửng sốt một lúc, cô cảm thấy hơi khó chịu một chút, nhưng sau đó có nghĩ, tai nạn của ba chắc hẳn đã khiến mẹ cô bị sốc nhiều nên cô cũng không quan tâm lắm,
Ngửi thấy mùi thơm phức của thức ăn, Hạ Nhược Vũ vốn không đói bụng. cũng thấy đói, liếc nhìn mẹ Hạ đang cười, sau đó cầm đũa lên ăn: "Mẹ, mẹ nấu ăn ngon thật đấy, càng ngày càng ngon hơn.”
“Nếu thấy ngon, ăn thêm đi" Mẹ Hạ nhìn Hạ Nhược Vũ đang vui vẻ ăn uống, trong mắt hiện lên một nụ cười nhân hậu, nhưng trong mắt lại có một tia sương mò
Sau khi ăn no, Hạ Nhược Vũ lấy nước dừa từ mẹ Hạ và uống từ từ, trong khi mắt vẫn dán vào danh bạ điện thoại.
Sau khi uống hết, Hạ Nhược Vũ nhấp miệng, nhìn mẹ Hạ có chút nghi ngờ: “Mẹ, sao hôm nay con thấy nước cốt dừa có chút lạ, cảm giác có chút không đúng."
Trước khi nói xong, Hạ Nhược Vũ cảm thấy đầu óc choáng váng, đầu cô bắt đầu mất kiểm soát, vốn dĩ cô muốn đặt chiếc cốc lên bàn, nhưng mát mờ đi không thể cử động được.
“Nhược Vũ, tôi xin lỗi..." Nhìn thấy Hạ Nhược Vũ đã nằm yên lặng trên bàn, Đường Hồng Xuân mất bật khóc, trên khuôn mặt được bảo trì một cách tinh tế lại đầy vẻ buồn bã.