Chương 511: Biến cố
“Từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ lợi dụng em. Sau khi chúng ta gặp nhau, anh mới đi điều tra thông tin của em”
Khi đứng dậy, Mạc Du Hải buông Hạ Nhược Vũ ra, ưu nhã ngồi ở bên giường, nhìn người phụ nữ ngồi ở bên giường, khóe miệng có chút chìm xuống.
Sau khi chớp mắt mấy cái, Hạ Nhược Vũ vẫn cảm thấy nghi ngờ với lời giải thích của Mạc Du Hải, cảnh tượng hai người lần đầu gặp nhau vẫn hiện lên sinh động trước mặt cô, nói mọi chuyện không phải do có người có ý sắp đặt thì thật sự khiến cô khó mà tin được.
“Đối với thông tin mà em nhìn thấy trong tay Hàn Công Danh, hầu hết đều là sự thật. Anh thực sự làm vậy để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ba mình”
Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói của người đàn ông có vẻ hơi khàn khàn, khi nhắc đến người thân của mình, ánh mắt anh trở nên có chút mờ mịt, không biết tại sao trong lòng Hạ Nhược Vũ dường như bị thứ gì đó chặn lại.
Hạ mắt xuống, Hạ Nhược Vũ nhớ lại lúc đó cô bị Hàn Công Danh đưa đi, nửa đêm tỉnh dậy trong căn phòng tối tăm, nhìn thấy tư liệu đó, trên mặt cô nở một nụ cười gượng gạo, không ngờ Mạc Du Hải lại thừa nhận dễ dàng như vậy.
Đặt cái chén trên tay xuống, Mạc Du Hải nhìn Hạ Nhược Vũ trầm mặc, mới nhận ra có lẽ cô đã hiểu lầm ý của mình: “Hạ Nhược Vũ, lúc đầu đúng là anh nghi ngờ ba em, nhưng giai đoạn sau là anh bảo vệ ông ấy”
Nghe vậy, Hạ Nhược Vũ nhíu mày, ngước mắt lên, Mạc Du Hải nói những lời này có mục đích gì?
Những lời này mà anh cũng nói ra được ư?” Đôi môi mỏng nhếch lên, ánh mắt Hạ Nhược Vũ có chút nghi hoặc nhưng vẫn bình tĩnh, bây giờ cô khó mà tin được lời nói của anh nữa.
“Có người đang gài bẫy ba em, chuyện này có lẽ em cũng hiểu rõ." Người đàn ông khoanh tay, không chút né tránh, chỉ nhìn thẳng vào mắt Hạ Nhược Vũ.
Về chuyện này, Hạ Nhược Vũ không có phản bác, sau khi cô ở công ty Nhật Hạ lâu như vậy, những vụ việc nổi lên gần đây không giống như chiến tranh thương mại thông thường trước đây.
Mở ra ngăn kéo, Mạc Du Hải thản nhiên phát đĩa CD-ROM, trên mặt không có cảm xúc gì, hoàn toàn là sự nghiêm túc.
Đôi mắt cô dần làm quen với bóng tối, lúc đó Hạ Nhược Vũ mới nhìn lên video chiếu trên tường, liền nhìn thấy một chiếc ô tô màu trắng đang đậu trên
đỉnh núi, một bóng người chậm rãi bước ra khỏi cửa xe, trong nháy mắt, Hạ Nhược Vũ đã nhận ra ba mình.
Cho đến khi video kết thúc, trên mặt Hạ Nhược Vũ đầy vẻ kinh ngạc: "Tại sao ba em lại đến đó?”
“Rất đơn giản, Ba em định gửi bảy trăm sáu mươi nghìn đô la để cứu em khỏi bọn bắt cóc" Mạc Du Hải nhìn Hạ Nhược Vũ trước mặt, nhưng tâm trí vẫn
lại đêm đó, anh theo dõi vụ việc thì sau này mới biết sự thật thực ra lại ngược lại.
Sau khi nghe Mạc Du Hải giải thích cặn kẽ, Hạ Nhược Vũ không khỏi hít một hơi, kẻ trốn trong bóng tối là ai, tại sao lại nhắm vào công ty Nhật Hạ, tại sao cứ phải kéo họ xuống nước cùng?
Xoa hai tay vào nhau, Mạc Du Hải không cảm thấy thoải mái sau khi giải thích mọi chuyện, anh hiểu quá rõ tính cách của Hạ Nhược Vũ, đây là lý do tại sao anh không nói ra từ nãy đến giờ.
Ôm gối, Hạ Nhược Vũ cũng không cảm thấy hơi ấm, cả người như chìm trong hầm bằng: “Mạc Du Hải, vậy quá khứ trước đây của chúng ta cũng không là gì cả”
Một cơn gió mùa hè thổi tung rèm cửa, Hạ Nhược Vũ thản nhiên vén mở tóc rối bù xù ra sau tai, nụ cười trên mặt tuy thu lại, nhưng tình cảm lại ẩn giấu sâu trong đáy mắt.
“Nếu anh tin em thì giao công ty Nhật Hạ vào tay em đi, em sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nó, không bị kẻ nào có dã tâm lợi dụng" Hạ Nhược Vũ nhìn màn đêm ngoài cửa sổ. Cuối cùng cô cũng hiểu được ý đồ thực sự của Mạc Du Hải từng bước một.
Mạc Du Hải gật gật đầu, cũng không có phản bác, thực ra một khi anh nói. ta chuyện này, anh biết chuyện tiếp theo không cần nói, người phụ nữ trước mặt anh đều có thể suy luận ra được.
“Âm mưu bên trong chuyện này rất nguy hiểm, em chắc chắn muốn xen vào chuyện này sao?”
Nghe giọng nói của người đàn ông, Hạ Nhược Vũ không khỏi cười thầm: “Mạc Du Hải, rõ ràng bây giờ không phải là lúc em muốn bỏ thì có thể bỏ được. Bây giờ, chúng ta chỉ có thể cùng nhau đối mặt”
Khóe miệng anh hiện lên một nụ cười, Mạc Du Hải thực sự khâm phục trí tuệ và dũng khí của người phụ nữ trước mặt anh, cô luôn có thể mang đến cho anh bất ngờ vô hạn.
Một tiếng chuông điện thoại làm đứt quãng cuộc trò chuyện giữa hai người, Mạc Du Hải đưa tay lấy điện thoại ra, ánh mắt dừng lại trên màn hình: “Có chuyện gì?”
Vệ sĩ núp ở góc cầu thang của bệnh viện nghe thấy giọng nói của Mạc Du Hải thì thào: “Cậu chủ Du Hải, bệnh viện bị tấn công, yêu cầu hỗ trợ”.
Sau khi cúp điện thoại, Mạc Du Hải gọi điện thoại cho một người, trong mắt
lóe lên một tia nghiêm nghị: “Cục trưởng Hoàng, phái người đến bệnh viện. Có người muốn bất lợi cho bệnh nhân bên trong”
“Ba mẹ đã xảy ra chuyện sao? Hai mắt đảo qua, Hạ Nhược Vũ đoán được điều gì đó, nhưng cô vẫn đang nghĩ Mạc Du Hải có thể trả lời phủ định, nhưng anh lại gật đầu, cô vô thức túm lấy góc áo anh.
Trong xe, Mạc Du Hải một tay giữ vô lăng, tay còn lại anh ôm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của người phụ nữ. Giọng anh đầy dịu dàng: "Hạ Nhược Vũ, em tin anh, ba mẹ em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Chỉ cần người bảo vệ còn sống, người cần bảo vệ sẽ không xảy ra chuyện gì, đây chính là phẩm chất của một người quân nhân,
Trước khi xe dừng lại, Hạ Nhược Vũ đã mở cửa chạy ra ngoài với vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt, chưa kịp bước ra ngoài thì cơ thể đã bị bàn tay to của Mạc Du Hải nắm lấy.
Một viên đạn bay qua tại Hạ Nhược Vũ, Hạ Nhược Vũ cảm thấy mùi khét từ tóc cô, cả người cô không khỏi rùng mình.
Nhìn thời gian trên cổ tay, Mạc Du Hải lại nhanh chóng nhìn chung quanh: “Chúng ta không cần đi lên”
“Không lẽ mục đích của bọn chúng là chúng ta?” Nhìn vẻ mặt bình tĩnh khác thường của Mạc Du Hải, Hạ Nhược Vũ lên tiếng, trong đầu khẳng định ý niệm. này, hơn mười phút, hiển nhiên là đang đợi bọn họ đến.
Đưa tay ra, Mạc Du Hải sờ sờ tóc của Hạ Nhược Vũ, mở cửa xe đưa người phụ nữ vào. Sau đó, anh dán mấy miếng dán chống đạn vào kính xe.
Hai người nắm bẹp trên xe, nhìn đạn bắn thủng cửa kính xe nhưng không bắn thủng được, sắc mặt Hạ Nhược Vũ không khỏi tái nhợt, cho đến khi nghe thấy tiếng xe cảnh sát gầm rú đến.
“Cậu chủ Du Hải, người của chúng ta lên rồi.” Cục trưởng Hoàng đích thân gỗ cửa xe, vẻ mặt xin lỗi với người đàn ông nhỏ hơn mình nhiều tuổi, thái độ cung kính khiến những cảnh sát phía sau đều kinh ngạc.
Leo lên lầu, Hạ Nhược Vũ nhẹ nhàng mở cửa phòng, phát hiện ba mẹ đã ngủ say, tảng đá đè nặng trong lòng cô cũng được buông xuống.
Xoay người, Hạ Nhược Vũ đang định đây cửa đi ra, ngoài cửa vang lên một giọng nam.
“Cậu chủ Du Hải, nhóm người này đến từ Đông Nam Á. Bọn họ có mục tiêu rõ ràng, cho nên ông lão bên trong chỉ là mồi nhử."
"Tôi biết rồi, đổi ca, mấy cậu quay về nghỉ ngơi đi.”
Mãi cho đến khi bên ngoài dứt lời, Hạ Nhược Vũ mới mở cửa ra, nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước cửa sổ, không hiểu sao trong lòng lại có chút thương xót.