Chương 487: Lúc nào thì thả người
Mạc Du Hải mở ngăn kéo ra, một tay rút tấm bản đồ giấy ra, tay trái cầm một cây bút có giá trị không nhỏ lên bắt đầu vẽ cái gì đó lên trên bản đồ.
Hai ngón tay khép lại, hai người đang đứng cạnh bàn nhanh chóng hiểu ý của Mạc Du Hải, cả người nghiêng về phía tấm bản đồ ở trên bàn, trên gương mặt tràn đầy vẻ nghiêm trọng.
"Ba điểm, ba người chúng ta mỗi người một điểm, có tình huống gì thì báo cảo lại kịp thời cho tôi" Sau khi lấy tay xác định vị trí của hai người kia, Mạc Du Hải liếc nhìn vị trí của ngọn núi, trong mắt lóe ra một tia sáng.
Con người có chút co rút lại, ánh mắt của Tường Vi vẫn nhìn vào tấm bản đồ, do dự một lúc rồi nói: “Cậu chủ Hải, anh có muốn điều động một ít người tới không, dù sao đỉnh núi này cũng quá nguy hiểm
Nghe tiếng, trong mắt Mạc Du Hải xuất hiện một vòng ánh sáng đen tối lỏe lên rồi biến mất, ngón tay giao vào nhau, anh bình tĩnh nhìn chằm chằm Tường Vi: “Cô là ngày đầu tiên làm việc này sao?" Copy của https://thichdoctruyen.com/
Tường Vi đột nhiên lắc đầu vội vàng cúi người xuống, trên gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi, ngay cả ngón tay cũng đều đang run rẩy nhè nhẹ, là một đặc vụ chuyên nghiệp, bây giờ lại bị ông chủ của mình hoài nghi năng lực nghiệp vụ của mình, điều này thực sự khiến cô ta có chút mất mặt.
Trong một túp lều tranh cũ nát ở núi Lan, một người đàn ông nhìn quanh bốn bức tường, sau khi đã xác định an toàn, lúc này mới nhanh chóng nhấc lên một mảng rêu xanh, cơ thể hơi lóe lên, đã đi đến bậc thang ở phía dưới.
Sau vài phút đi bộ, dưới ánh sáng của ngọn nến, một bóng người lẳng lặng ngồi ngay ngắn trên cái ghế cũ nát, trong tay cầm một cuốn sách thật dày.
“Giám đốc Hằng, tôi trở về rồi” Người đàn ông ăn mày nhìn thấy người ngồi trên ghế, rất cung kính nói một câu, ngay sau đó liền nhanh chóng đi tới trước bàn, nhấc lên ấm trà nóng, rót vào chén của ngài Lục.
Ánh mắt của Lục Hằng vẫn nhìn vào trang sách ấy, qua một giây lát mới ngước mắt nhìn lên, đưa tay bưng chén nước trà: “Thế nào rồi?"
Tin tức đã được tung ra, đêm nay mọi thứ đều đã được an bài.” Người đàn ông ăn mày nghe thấy Lục Hằng tra hỏi thì ngay lập tức trả lời, cuối cùng, trên mặt của anh ta in ra một nụ cười gian trá.
Lục Hằng hài lòng khẽ gật đầu đưa ánh mắt nhìn xuống mặt đất bẩn thỉu, trên mặt hơi run lên, dựa cả người vào ghế: “Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ, Mạc Du Hải, anh đã chuẩn bị xong chưa?”
"A Hoàng, anh đã ở bên cạnh Sát Xai bao nhiêu năm rồi?” Lục Hằng đảo mắt, đem ánh mắt nhìn về người đứng bên cạnh, trên mặt rõ ràng nở một nụ cười, nhưng lại cho người ta có một cảm giác lạnh lẽo.
Ngón tay của A Hoàng bất giác run lên một cái, nhanh chóng ngẩng đầu lên: “A Hoàng chính là một con chó, đời này chỉ trung thành với ngài mà thôi, tôi
bên cạnh ông ta lâu như vậy, cũng là vì trợ giúp ngài hoàn thành việc lớn mà thôi.” Copy của https://thichdoctruyen.com/
Đáp lại câu trả lời của A Hoàng Lúc Hằng không hề dao động, chỉ là nhàn nhạt nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lật từng trang sách, cả căn phòng chìm vào u ám, im lặng.
“Dù xem như một con chó, anh cũng là con chó có tình có nghĩa. Yên tâm, tôi cam đoan với anh, chỉ cần qua đêm nay, anh sẽ đạt được điều anh muốn, mọi thứ anh làm đều sẽ nhận được đồ xứng đáng”
Lục Hằng vỗ vỗ vào vai A Hoàng, giọng nói đây lừa dối. Quay người, lấy từ trong sách ra cái túi nho nhỏ, lắc lắc những hạt nhỏ bên trong.
Đưa tay đem cái tủi ném vào tay A Hoàng, Lục Hằng nhìn A Hoàng, nói: "Ra ngoài hút.”
Cảm ơn, cảm ơn giám đốc Hằng....” Hai tay của A Hoàng đưa ra, thở dài, nóng lòng muốn thoát khỏi tầm mắt của Lục Hằng, liền háo hức mở cái túi ra, móc ra cái bật lửa.
Chỉ là một con chó chạy đi mà thôi, Lục Hằng nhìn về phía cuối cùng của người đàn ông đã biến mất, nụ cười trên gương mặt chậm rãi biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng như băng.
Mãi đến mười một giờ tối, một chiếc xe màu trắng mới chậm rãi chạy lên. trên đỉnh núi, Mạc Du Hải sớm đã mại phục giữa đám cỏ, nhìn bóng dáng quên thuộc bước xuống xe, sắc mặt càng trở nên lạnh hơn.
Hạ Minh Viễn bước xuống xe, đóng cửa xe liếc nhìn ánh trăng sáng, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số: “Này, tôi đã đến rồi, các anh đang ở đâu?"
Trong điện thoại phát ra một giọng nói dữ tợn, khô khốc: “Hạ Minh Viễn, tôi đã nhìn thấy ông, tiền ở cốp xe đằng sau đúng không?"
“Đúng, một trăm năm mươi nghìn USD tiền mặt, một xu cũng không thiếu, con gái của tôi đâu?"
Nhớ lúc xế chiều, khi Hạ Minh Viên đang họp nhận được tin tức về Hạ Nhược Vũ, trong lòng không khỏi lo lắng, khi nghe tới câu nói: “Cứu con” của Hạ Nhược Vũ, cả người ông đều luống cuống.
“Hướng một giờ, trực tiếp ném tiền xuống núi.”
Còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói đã vang lên bên tai Hạ Minh Viễn, ông không thể nhìn được cái gì ở xung quanh mình, nghiến răng, đi đến phía cốp xe.
Mạc Du Hải cầm kính viễn vọng lặng lẽ nhìn từ phía xa, khi thấy Hạ Minh Viên lấy ra một gói màu đen cực lớn từ trong cốp xe, anh liền thấy gai sống lưng
Trên đường đến đây anh còn băn khoăn không biết sẽ có chuyện gì kì quái xảy ra, giờ xem ra, mọi chuyện bây giờ đều kì quái, không ngờ Hạ Minh Viên lại thực sự là một con cáo già..
Xong hết mọi việc, Hạ Minh Viễn lại bấm điện thoại: “Tôi đã làm xong chuyện anh cần, con gái của tôi đâu? Anh chừng nào thì thả người ra?”
Một tiếng cười khẽ vang lên từ trong điện thoại, tiếng cười ấy còn càng ngày càng gần, A Hoàng đeo mặt nạ từ một cái cây đằng sau đi ra.
Hạ Minh Viễn vốn đã ngồi trong xe như chỉ dẫn, không có chút nào ý thức được chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, trong lòng chỉ nghĩ đến an nguy của Hạ Nhược Vũ: “Nếu như anh không giữ lời, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát".
"Ông Viễn, điện thoại của con gái ông ngày mai sẽ được kết nối, hẹn gặp lại" A Hoàng nói xong, giả bộ liếc nhìn về phía Mạc Du Hải đang núp, quay người mở ra, bay thẳng xuống núi.
Mạc Du Hải giật mình: “Người đàn ông đeo mặt nạ này là ai, tại sao lại có cảm giác quen thuộc như thế?"
Nhìn Hạ Minh Viễn lái xe rời đi, Mạc Du Hải mới chậm rãi đứng lên, trực tiếp gọi điện thoại cho Tường Vi: “Cái túi mà mà Hạ Minh Viên ném xuống là thứ gì, cô đã xác nhận chưa?” Copy của https://thichdoctruyen.com/
"Là một thi thể nữ, chừng hai mươi tuổi" Tường Vi đứng trước cái túi màu đen, trên mặt không chút biến sắc, chỉ thản nhiên báo cáo,
Mạc Du Hải trong lòng thầm nguyền rủa, liền cất điện thoại đi, bắt đầu đi xuống phía dưới núi.
Đứng ở chỗ xa nhất, Lục Hằng giơ kính viễn vọng nhìn Mạc Du Hải đã xuống núi , nếp nhăn trên gương mặt hằn sâu hơn mấy phần, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.
"Giám đốc Hãng, công việc đã xong rồi, ông có thể để tôi với Hạnh Nhi đoàn tụ được không?” Khi A Hoàng đang nói đến cái tên Hạnh Nhi này, trên mặt rõ ràng lộ ra một sự si tình. Thực ra anh ta đã chịu làm rất nhiều điều chỉ để chuộc lại Hạnh Nhi.
Trong bụi rậm mấy người mặc đồ đen bước ra, khi thấy động tác ra hiệu ở phía sau của Lục Hằng một phát đá A Hoàng lăn xuống đất.