Chương 474: Muốn đến để thể hiện cảm giác tồn tại
“Có đau hay không?” Gương mặt của Mạc Du Hải rất lạnh lùng, nhưng động tác trên tay của anh lại nhanh nhẹn xử lý vết thương cho người ở trên giường bệnh, âm thanh khi đặt câu hỏi của anh giờ phút này đã thể hiện ra tâm trạng tức giận.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Nhược Vũ bây giờ đã kéo căng có thể so với một chiếc bánh bao vừa mới ra lò, sắc mặt của Hạ Nhược Vũ không tốt lắm, nhìn Mạc Du Hải ra tay khá mạnh, hít vào một hơi khí lạnh, ung dung phun ra hai chữ: “Văn tốt.”
Lời nói còn chưa kịp nói xong, chân của Hạ Nhược Vũ đã truyền đến một cảm giác vô cùng đau đớn, lông mày không khỏi hơi nhíu lại: "Mạc Du Hải, anh đây là đang có tiết tấu muốn giết người cướp của hay sao? Có phẩm chất cơ bản của một bác sĩ không vậy?”
Hạ Nhược Vũ nhịn xuống nội tâm đang gào thét, một mặt đau khổ nhìn về phía Kiều Duy Nam đang đứng xem trò vui ở một bên, cố gắng nở một nụ cười: “Mạc Du Hải này, nếu không thì anh cứ đi bận rộn công việc đi, không phải ở ngay đây đã có sẵn một bác sĩ rồi hay sao?”
Mạc Du Hải nghe vậy, dừng động tác ở trên tay lại, ngước mắt nhìn về phía Kiều Duy Nam đang đứng ở bên cạnh giường, con mắt khẽ híp lại, có ý cảnh cáo rất rõ ràng.
Kiều Duy Nam đang suy nghĩ bỗng nhiên lại nhận được một ánh mắt lạnh buốt, không khỏi nhìn về hai người đang ở trong phòng bệnh, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu hổ lại không mất đi sự lễ phép: “Cái này, bỗng nhiên tôi nhớ ra tôi còn có việc, đi trước một bước nhé"
Đưa mắt nhìn Kiều Duy Nam đã chạy đi còn nhanh hơn cả thỏ, trên trán của Hạ Nhược Vũ không nhịn được có một đàn quạ đen đang bay, chỉ có thể yên lặng lùi về sau, tùy ý đế Mạc Du Hải xử lý vết thương, trong lòng thì là đang cảm thán mình là thịt cá, người ta là dao thớt.
Vừa mới thả chiếc kéo ở trên tay xuống, chiếc điện thoại màu trắng ở trong túi áo của Mạc Du Hải đã ong ong vang lên, ở trong không gian yên tĩnh của phòng bệnh trở nên rất đột ngột, anh kéo một cái ghế, anh trả lời điện thoại ngay trước mặt người phụ nữ đang ngồi trên giường bệnh.
"Có chuyện gì?" Mac Du Hải nhìn sắc mặt buồn bực của Hạ Nhược Vũ, đưa một bàn tay khác ra kéo chăn bông lên, hành động này có sự chênh lệch rõ ràng với âm thanh lạnh lùng của anh.
Tinh Giang đang ngồi ở bên trong phòng quan sát, thông qua màn hình nhìn thấy tình huống bên trong phòng thẩm vấn, vừa nghe thấy âm thanh của Mạc Du Hải liền cung kính giơ điện thoại lên: “Cậu chủ Hải, sự việc cô Bảo Nhi bị bắt đã có manh mối xác thực.”
Nghe xong báo cáo của Tinh Giang, trong mắt của Mạc Du Hải lóe lên một tia sáng u ám: “Sao chép lại toàn bộ sự việc cho tốt, rồi gửi cho Tần Bảo Nhi”
Sau khi đặt điện thoại xuống, Mạc Du Hải nhìn người ở trên giường bệnh đang giả vờ ngủ, khóe miệng chứa ý cười, động tác ưu nhã xốc tấm ga giường lên.
Chiếc giường ngủ bỗng nhiên hơi lún lại, Hạ Nhược Vũ nghi ngờ mở hai mặt ra, liền thấy gương mặt đẹp trai được phóng đại ra của Mạc Du Hải, đến cả từng chiếc lông mi dày rậm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, cô không khỏi trở nên lập tức sững sờ.
“Mạc Du Hải, anh làm gì vậy?” Thật vất vả Hạ Nhược Vũ mới kịp phản ứng lại từ bên trong vẻ đẹp trai của Mạc Du Hải, chỉ là sức lực lại không lớn, và ảnh mắt bối rối đã chứng tỏ trong lòng cô đang chột dạ.
Cầm mái tóc mềm mại của người phụ nữ này lên, Mạc Du Hải nhẹ nhàng đặt ở dưới mũi, duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp ôm người phụ nữ này vào trong khuỷu tay, một tay khác thì ấn điều khiển từ xa, khiến cửa sổ trong suốt màu vàng nhạt trong nháy mắt đã bị kéo xuống.
Sủng vật bị giam cầm lại một mực không ngừng bay nhảy, ánh mắt của Mạc Du Hải có chút mát lạnh: “Hạ Nhược Vũ, ban đầu tôi chỉ muốn ôm cô một
lát mà thôi, nhưng cô cứ nhích tới nhích lại như vậy, thì tôi cũng không để ý mà làm vài chuyện với cô đâu nhé.”
Đồ cầm thú! Không bằng heo chó, quả thực chính là phát điên rồi, độ tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.” Hạ Nhược Vũ nhìn người đàn ông đã nhắm mắt lại, vội vàng đem tiếng chửi rủa ở bên họng nghẹn lại.
Cho đến tận khi hô hấp của Hạ Nhược Vũ ở bên cạnh dần trở nên đều đều, khoé miệng của Mạc Du Hải mới nhếch lên một đường cong đẹp mắt, ôm chặt lấy người phụ nữ bên cạnh vào trong ngực, bắt đầu tùy ý để cơn buồn ngủ tràn
ra.
Thời điểm Kiều Duy Nam vội vàng đẩy cửa phòng bệnh ra, lại nhìn thấy dáng vẻ của hai người đang ôm nhau ngủ, trong lòng không khỏi cảm thấy muốn phun màu, không kịp chuẩn bị mà đã bị đứt thức ăn cho chó rồi.
“Đừng lên tiếng" Mạc Du Hải khi nghe được tiếng động đã tỉnh lại, nhìn Kiều Duy Nam đang đứng ở cửa, khẽ nói nhỏ ra hiệu cho anh, lúc này mới quay lại
nhìn Hạ Nhược Vũ vẫn đang trong trạng thái ngủ say, nhẹ nhàng vén góc chăn ra. Dịu dàng đóng cửa phòng lại, Mạc Du Hải nhìn thoáng qua hành lang người đến người đi, không nói hai lời liền trực tiếp đi về phía văn phòng, trên gương mặt đã khôi phục lại trạng thái lạnh lùng như băng.
Tiện tay cầm lấy một bệnh án, con mắt của Mạc Du Hải không nhấc lên cũng có thể nghe được tiếng khép cửa phòng của Kiều Duy Nam, anh ta bước chân như bay về phía anh, anh hỏi: “Đã tìm được Tường Vi chưa?
"Tìm thì cũng tìm được rồi, nhưng cũng chỉ là một cái thi thể mà thôi, hơn nữa còn là một cái thi thể cháy khét” Kiều Duy Nam nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Du Hải nói rõ từng câu từng chữ, hai tay anh ta không nhịn được khẽ đan vào nhau.
Bên trong phòng làm việc yên tĩnh chỉ có âm thanh ngón tay của Mạc Du Hải gõ nhẹ lên bàn, anh dừng lại một chút, hỏi: “Đã lấy máu và ADN chưa?".
“Đều đã lấy rồi, quả thật chính là Tường Vi”
Kiều Duy Nam nói xong liền đưa báo cáo trong tay tới trước mặt của Mạc Du Hải, trong ánh mắt đầy khó hiểu: "Anh nói xem một người mất trí nhớ như cô ấy, tại sao lại rời đi một cách khó hiểu, lại còn chết một cách ly kì như vậy?"
“Một cái chết không bình thường sao?” Đối với những lời lải nhải của Kiều Duy Nam, Mạc Du Hải trực tiếp bắt lấy trọng điểm, lời ít mà ở nhiều nói ra thắc mắc của mình.
Kiều Duy Nam gật gật đầu, chậm rãi mở miệng: “Là tai nạn xe cộ, những địa điểm lại là một nông thôn rất vắng vẻ, không có bất kì camera giám sát nào cả, xe hư người chết, cho nên cảnh sát đã tham dự điều tra”.
"Sự việc chắc chắn không đơn giản như vậy, chúng ta đi đến hiện trường tại nạn một chuyến." Nói xong, Mạc Du Hải liền cởi áo khoác trắng ra, không nói hại lời đi ra ngoài, biểu cảm trong mắt cực kỳ nghiêm túc.
Căn cứ vào trực giác luôn chính xác từ trước tới nay, Mạc Du Hải cảm thấy chắc chắn là Tường Vi không chết, nhưng những chứng cứ bày ra trước mặt lại không phải là những chứng cứ bình thường.
Giữa trưa, Hạ Nhược Vũ mới ung dung tỉnh lại, đưa tay nhẹ nhàng sờ soạng bên cạnh một chút, phát hiện bên cạnh giường đã rất lạnh, xem ra Mạc Du Hải đã rời đi rất sớm.
Hạ Nhược Vũ mở to mắt, liền thấy được một người phụ nữ ở bên cạnh cửa SỐ, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, hiện tại tất cả mọi người đều có thể không nói một lời mà xông vào phòng bệnh như vậy sao?
“Cô là ai?" Sau khi Hạ Nhược Vũ phát ra tiếng, mới ý thức được âm thanh của mình cực kì khàn, không khỏi đưa tay ra lấy cốc nước đặt ở tủ đầu giường, ánh mắt thì vẫn nhìn về bóng dáng xinh đẹp thờ ở ở phía cửa sổ.
Cho đến tận khi Hạ Nhược Vũ buồng chén nước ra, bóng dáng kia vẫn không có chút dấu hiệu muốn di chuyển nào cả: “Nếu như cô không nói, thì tôi sẽ gọi người đến.”
Tần Bảo Nhi xoay người, gương mặt xinh đẹp nhìn về phía người ở trên giường bệnh, sự hận thù trong mắt không che dấu chút nào cả, ánh mắt nhìn thẳng về phía Hạ Nhược Vũ.
“Mạng của kẻ tiện nhân quả thật là cứng, vậy mà cô vẫn còn sống”
Ngụ ý rằng sự việc cống thoát nước chính là món quà của Tần Bảo Nhi dành cho cô, Hạ Nhược Vũ cố gắng tiêu hoá ý tứ trong lời nói của Tần Bảo Nhi, trên gương mặt không hề tức giận mà còn mỉm cười, toàn bộ trong phòng bệnh đều là tiếng cười khanh khách thanh thuý của cô.
"Quý cô này, xem ra cô rất nhàn rỗi nhỉ, nhàn rỗi đến mức đến trước mặt tôi để thể hiện sự tồn tại, chậc chậc” Hạ Nhược Vũ không chút nào e ngại nhìn người phụ nữ đang từng bước từng bước đi đến gần giường bệnh, trong lòng đang suy nghĩ, ánh mắt của Mạc Du Hải quả thật là càng ngày càng kém đi rồi,
Tần Bảo Nhi nắm lấy cằm của Hạ Nhược Vũ trong tay, trên gương mặt là sự độc ác, nhìn xuống cô, trong âm thanh cũng mang theo vài phần tức giận: "Đồ tiện nhân, cô dảm chống đối với tôi sao, có phải là cô chán sống rồi hay không”
Hạ Nhược Vũ đưa tay ra kéo tay của Tần Bảo Nhi ra, không mặn không nhạt nói: “Trong lúc tôi ngủ cô cũng không dám kêu gọi cái gì, nói gì đến tình huống hiện tại cơ chứ?"