Chương 472: Có phải cô muốn chết hay không?
Nước bẩn ở trong đường cống ngầm vẫn còn đang không ngừng dâng lên về phía trước, Hạ Nhược Vũ đang dùng hết sức lực gian nan đi về phía trước, cho đến tận sau khi nhìn thấy chiếc thang đang treo ở trên mặt tường, khóe miệng của cô mới chân chính xuất hiện một nụ cười.
May mắn là những người đó đã quên đem chiếc thang này đi, nếu không việc mình làm thế nào để đi lên phía trên cũng là một vấn đề." Từng bước một bò lên trên cái thang, Hạ Nhược Vũ tự lẩm bẩm một mình, cùng sử dụng cả tay lẫn chân để leo lên phía trên, không chút để ý đến vết thương ở chân.
Mở cái nắp cống ra, Hạ Nhược Vũ giống như lập tức bị rút đi hết tất cả sức lực, trực tiếp nằm ra trên mặt đường, đôi mắt nhìn xem những vì sao lấp lánh trên trời, trên mặt bông chảy xuống vài giọt nước mắt.
Không đợi Hạ Nhược Vũ nhắm mắt lại, một âm thanh tiếng phanh xe vội vàng bỗng nhiên vang lên ở bên tại có, thần kinh của cô lập tức trở nên căng thẳng nhìn về phía âm thanh phát ra, một tia sáng chói mắt khiến cô chỉ nhìn thấy được một bóng dáng cao to,
"Ồ, quả nhiên rất trùng hợp nhỉ, trên đường lại gặp được một tên ăn mày" Người đàn ông bước nhanh đến trước mặt của Hạ Nhược Vũ, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ở dưới chân, cả người đều rất bẩn, trên người còn tản ra một mùi hôi thối.
Hạ Nhược Vũ theo bản năng trợn trắng mắt một cái, nhìn người đàn ông đang ngồi xổm ở trước mặt: "Phong Ngữ Hiện, hóa ra anh còn có thói quen đêm hôm khuya khoắt lái xe đi tản bộ cờ đây
Vốn muốn nói với đối phương bằng một giọng điệu khôi hài, nhưng khi tiếng nói phát ra, Hạ Nhược Vũ mới cảm giác được âm thanh của mình đã trở nên suy yếu, đến cả hơi thở cũng dần trở nên yếu ớt, ý thức trong đầu cũng đang chậm rãi bắt đầu rời rạc.
“Tôi đưa cô đi bệnh viện” Khi Phong Ngữ Hiên nhìn thấy Hạ Nhược Vũ ở dưới thân đang dần thẩm ra những mảng máu màu đỏ tươi lớn, trên gương mặt của anh ta mới che dấu ý cười, không chút nào dây dưa dài dòng ôm cô vào trong lòng.
Khi tiếp xúc với lồng ngực của người đàn ông, thân thể của Hạ Nhược Vũ không khỏi hơi cứng lại một chút, theo bản năng muốn đẩy người đàn ông này ra, nhưng sức lực ở trên người cũng đang không ngừng xói mòn, căn bản không có một chút năng lực hành động thực tế nào cả.
Một vài âm thanh liên tiếp vang lên, trong bóng đêm im lặng có mấy âm thanh của tiếng lốp xe xẹt qua mặt đất, Mạc Du Hải vội vàng lạnh lùng bước ra từ trên xe Maybach, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ôm người phụ nữ của anh ở trong ngực.
Người phụ nữ của tôi. Để tôi đến cứu" Mạc Du Hải nói xong liền đi mấy bước tới trước mặt của Phong Ngữ Hiên, một hơi đã ôm lấy Hạ Nhược Vũ đang mắt nhắm mắt mở vào trong ngực, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng hơn mấy phần.
Khi thân thể rơi vào một lồng ngực quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, Hạ Nhược Vũ bỗng nhiên mở to hai mắt, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn đôi mắt đang tỏa sáng của Mạc Du Hải, cái mũi không khỏi chua chua,
"Cho dù tôi có chết đi, cũng không cần anh đến chôn cất đâu." Rõ ràng cái tên mà vừa rồi trong lòng cô nghĩ đến hay ngoài miệng nói đến đều là tên của người trước mặt này, nhưng khi chân chính nhìn thấy Mạc Du Hải, trong lòng Hạ Nhược Vũ lại là tràn đầy uất ức, ngay cả âm thanh đều tràn đầy sự không vui lòng.
Mày kiếm của Mạc Du Hải hơi nhíu lại, bước chân đi về phía trước không khỏi dừng lại, cúi đầu nhìn về phía người phụ nữ ở trong ngực, thanh âm lạnh lùng nói: “Vậy cô muốn là ai đến cứu có? Là người đàn ông vừa rồi, hay vẫn là người đàn ông lúc trước?”
Hạ Nhược Vũ chớp mắt vài lần, mới hiểu được tới ý tử của người đàn ông này, cả người lại không khỏi cảm thấy vô cùng chán nản: "Chỉ cần là một người đàn ông khác là được.”
"Cô cử đói khát khó nhịn như vậy sao?” Hai tay của Mạc Du Hải hơi dùng lực một chút, trên gương mặt anh có một tia lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ trong ngực nhướng mày, lại lập tức thả nhẹ lực ở khuỷu tay.
“Các người đừng ầmĩ nữa, Tiểu Vũ, trước tiên tôi giúp cô băng bó đơn giản vết thương một chút, đợi sau khi đến bệnh viện chúng ta mới xử lý tốt được.”
Kiều Duy Nam mở hòm thuốc ra, tranh thủ thời gian lấy ra băng gạc, cồn... Nhìn xem vết thương ở bắp chân của Hạ Nhược Vũ đã bị ngâm nát, nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
"Kiều Duy Nam, anh nhẹ nhàng một chút, anh muốn hại chết tôi à?"
Thời điểm ở trong nước, bởi vì có ý chí muốn sống sót mãnh liệt, Hạ Nhược Vũ căn bản không có sức lực để để ý đến đau đớn ở trên chân, nhưng sau khi bị cồn cọ rửa, cảm giác đau đớn lại kêu gào thông qua mỗi sợi dây thần kinh.
Thấy Hạ Nhược Vũ vừa kêu lên, tay chân của Kiều Du Nam không khỏi có một chút hỗn loạn, bối rối nhìn thoáng qua Hạ Nhược Vũ, cả người cũng tràn đầy lửa giận nói: “Hạ Nhược Vũ, cô kiên nhẫn một chút, nếu không xử lý, thì có khả năng cả cái chân này của cô cũng đều phải phế đi.”
Mạc Du Hải thông qua kính chiếu hậu, nhìn lướt qua Kiều Du Nam đang chau mày, liền nghĩ vết thương nghiêm trọng đến như vậy sao, nếu không lấy thực lực của Kiều Duy Nam, sẽ không lộ ra sự gấp gáp như vậy.
Mạc Du Hải nhìn thoáng qua đèn xanh đèn đỏ ở trước mặt, trực tiếp đạp chân ga một cái, không thèm để ý trực tiếp lao về phía trước, sắc mặt vẫn như cũ lộ ra rất bình tĩnh, nhưng tay cầm lái lại đang siết chặt lại.
“Kiều Du Nam, anh đến làm trợ thủ cho tôi.” Mạc Du Hải xuống xe, liền trực tiếp ôm Ha Nhược Vũ đã ngất đi vào trong lòng, sải bước đi về phía bệnh viện, biểu cảm trên gương mặt vô cùng lạnh lùng khiến tất cả các y tá ở hành lang nhìn thấy đều giật mình.
“Bác sĩ Nam, bác sĩ Hải là như thế nào vậy?". “Là ai bị thương vậy? Có thể khiến cho bác sĩ Hải khẩn trương như vậy sao?"
Một nhóm y tá không biết việc gì xảy ra, nhìn theo Kiều Du Nam ở phía sau, vội vàng ngừng lại công việc trong tay để tám chuyện, trên gương mặt của tất cả mọi người đều tràn ngập sự tò mò.
Kiều Duy Nam liếc nhìn qua đám người, cầm lấy chiếc áo khoác trắng từ trong tay của một cô y tá, trực tiếp đưa tay đẩy đám người ra, không kịp nói linh tinh gì nữa, đi theo sau lưng của Mạc Du Hải, đi tới phòng phẫu thuật.
Mạc Du Hải cầm dao phẫu thuật, sau khi nhìn rõ vết thương của Hạ Nhược Vũ, cả khuôn mặt đều đen đến mức có thể nhỏ ra mực đến nơi, nhưng thủ pháp lại vẫn ổn định như cũ, chỉ là trên trán thẩm ra một chút mồ hôi vẫn bại lộ tâm. tình khẩn trương của anh.
“Vết thương này là do người làm ra” Kiều Duy Nam nhìn qua vết cắt ngay ngắn, trên mặt cũng là lóe lên một tia sát ý, đến cùng là ai, vậy mà dám ra tay độc ác như vậy với một người phụ nữ.
Thời gian trôi qua khoảng chừng hơn mười phút, Mạc Du Hải và Kiều Duy Nam mới một trước một sau bước ra khỏi phòng phẫu thuật, cả hai người đều không nói gì đi tới phòng nghỉ.
Kiều Duy Nam rút ra một điếu thuốc, đưa tới trước mặt của Mạc Du Hải, tìm nửa ngày, lại không tìm được cải bật lửa, tâm trạng không khỏi trở nên càng thêm buồn bực.
“Xem ra thế nước của núi Lan là càng ngày càng sâu" Mạc Du Hải hít một hơi khói thuốc lá, thần sắc của Kiều Duy Nam cũng đã ổn định lại máy phân, nhìn đối phương, cắt đứt thuốc lá ném vào trong thùng rác.
“Cậu chủ Hiên, có muốn ăn chút gì đó hay không, để tôi đi làm cho anh”. Tiểu Kiều Nhi khi nhìn thấy Phong Ngữ Hiên không nói một lời đi vào phòng, trên mặt liền lập tức hiện ra một nụ cười vừa đủ, âm thanh thì càng trở nên mềm mại hơn, phảng phất như tùy lúc đều có thể nhỏ ra nước.
Lòng bàn tay của Phong Ngữ Hiên nhẹ nhàng lướt trên làn da mềm mại trắng như tuyết của người phụ nữ này, Phong Ngữ Hiên liền trực tiếp ôm ngang lấy người phụ nữ, bước chân vững vàng đi về phía trước ghế, bàn tay thì lại di chuyển ở vòng eo mềm mại như liều của người phụ nữ này.
“Tiều Kiểu Nhị của tôi, tại sao gần đây lại trở nên càng ngày càng đẹp vậy?”
Phong Ngữ Hiên nhìn xuống người phụ nữ đang vô cùng quyến rũ ở trong ngực, thần sắc trong mắt lại xen lẫn mấy phần u buồn không rõ ý vị.
Nhìn xem thần sắc của người đàn ông vẫn như bình thường, Tiểu Kiều Nhi nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy cổ của người đàn ông, trên mặt xuất hiện một chút cảm giác thẹn thùng: “Thật sao?
Tiểu Kiều Nhi nhìn gương mặt đẹp trai của người đàn ông này, trái tim sớm. đã bị đối phương mang đi, sau khi thân thể chịu sự trêu đùa của anh ta, cũng đã dần dần trở nên khô nóng.
“Chậc chậc, Tiểu Kiều Nhi của tôi thật ướt mà”.
Ngón tay một đường hướng phía dưới, Tiểu Kiều Nhi nhìn ánh mắt đã chứa ngọn lửa dục vọng của Phong Ngữ Hiên, âm mềm mại đáng yêu: “Em muốn”.
"Cô có phải muốn chết hay không? Phong Ngữ Hiến một tay đẩy người phụ nữ lên trên mặt đất, trong mắt không có một chút tình cảm nào cả.