Chương 449: Vừa chơi đã thắng
“Nếu như được, tôi vẫn không mong xung đột chính diện với Mạc Du Hải, bởi vì tôi chưa chuẩn bị xong, lần này đúng là liều quá" Lục Hằng lắc đầu, thở dài nói.
Người nọ không nghĩ thế: “Đại ca, ông đề cao Mạc Du Hải quá rồi, dù cậu ta có trăm phương ngàn kẽ thì cũng đừng hòng an toàn rời khỏi đó, ông yên tâm di."
Lục Hằng lắc đầu: “Trước Mạc Du Hải không phải là phiền phức nhất, thử phiền nhất thực sự là Hàn Công Danh, tôi không ngờ cậu ta ra tay nhanh thế, hoàn toàn làm loạn kế hoạch của tôi”.
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Đại ca yên tâm, sau khi trừ khử Mạc Du Hải, tôi nhất định sẽ giúp ông đối phó với Hàn Công Danh, tư bản của cậu ta đối địch với ông, dù sao cũng không ai biết, ở Nam Á, ông đã bí mật xây dựng thế lực từ lâu rồi”
Trán Lục Hằng hơi dãn ra đôi chút: “May mà tôi đã chuẩn bị đường lui từ lâu, nếu không lần này đúng là không ngóc đầu lên được, chúng ta về chuẩn bị một chút, dù thế nào cũng không thể thua ván cược này được.”
Người nọ lạnh lùng nói: “Đại ca, tôi đã liên hệ với tướng quân Sài Vạn Hồng, dù ngày mai Mạc Du Hải có thắng thì cũng đừng mong sống sót rời khỏi đó."
Lục Hằng gật đầu: "Trên địa bàn của tướng quân Sài Vạn Hưng, Mạc Du Hải cũng bất lực, lần này cậu làm rất tốt, tôi sẽ nhớ ơn cậu”.
Người nọ xua tay: “Đại ca, ông cho tôi mạng sống này, làm chút chuyện là đúng mà”
Hai người vừa nói chuyện vừa lên xe rời khỏi khách sạn.
Sáng sớm, Mạc Du Hải và Hạ Nhược Vũ cùng ra khỏi khách sạn, đi tới sòng bài đã hẹn trước, sắc mặt Mạc Du Hải đem theo sự bình thản, dường như chuyện gì cũng trong tầm tay anh.
“Mạc Du Hải, anh rất chắc chắn sao, có khi nào trước khi quen em, anh là một tên nghiện cờ bạc không?" Hạ Nhược Vũ tò mò hỏi.
Mạc Du Hải cười: "Em thấy anh giống lắm hả?” Hạ Nhược Vũ lắc đầu: "Không, nhưng trông anh hình như không lo lắng chút nào, Lục Hâng dám cược với anh, tức là ông ta nắm chắc rồi, vả lại dù anh có thằng, ông ta lật mặt thì làm sao?
Mạc Du Hải cười nhẹ: “Nhược Vũ, em tiến bộ nhiều đó, biết nhìn xa trông rộng vấn đề rồi, nhưng em yên tâm, có anh ở đây, không xảy ra chuyện gì được đâu.”
Hạ Nhược Vũ chớp mắt, Mạc Du Hải khiến cô cảm thấy rất cao thâm, khó dò, điều này khiến cô cảm thấy yên tâm.
Mạc Du Hải tự lái xe đến sòng bài, khu vực Nam Á, sòng bài là hợp pháp, đây là sòng bài lớn nhất thành phố này, bình thường người ra vào không ngớt, nhưng hôm nay lại rất yên ắng lạnh lẽo.
Lục Hằng đã đứng chờ ở cửa, thấy Mạc Du Hải và Hạ Nhược Vũ thì lên nghênh đó, cười nói: "Hoan nghênh, hoan nghênh, tổng giám đốc Mạc quả nhiên giữ lời.”
Mạc Du Hải mặt không đổi sắc, nói: "Hôm qua nói không rõ lắm, có phải ông nên nói lại quy tắc một lần không?
Lục Hằng gật đầu: “Được, tổng giám đốc Mạc quả nhiên phóng khoáng thẳng thắn, nguồn vốn lưu động của công ty cậu và tôi đều ở mức khoảng hai trăm triệu, chúng ta mỗi lần năm mươi vạn, đương nhiên, nếu Giám đốc Mạc cảm thấy không chắc, thì có thể rời đi bây giờ, tôi chắc chắn sẽ không làm khó cậu."
Mạc Du Hải cười cười: “Không cần phải dùng kể khích tướng trước mặt tôi đầu, tôi không mắc bẫy này, nhưng tôi đã đến thì sẽ không sợ cược, được, bây giờ bắt đầu được rồi"
Lục Hằng mỉm cười: “Được, tổng giám đốc Mạc, mời vào” Một hàng người đi vào sòng bài, trong đó ngoài nhân viên phát bài thì không có ai khác,
"Tổng giám đốc Mạc muốn chơi gì trước?" Lục Hằng dừng chân lại, cười hói.
Mnh nhìn bốn bàn cược, nói: “Vậy thì chơi từ cái đơn giản nhất đi. Xúc xắc”
Lục Hằng gật đầu: “Được, vậy tôi nghe tổng giám đốc Mạc, vậy chúng ta chơi so lớn hay là so nhỏ?”
Mạc Du Hải bình thản nói: “Tôi không thích nhỏ, vậy thì so xem điểm của ai lớn hơn là được.”
Ngồi trước bàn, Mạc Du Hải cầm lấy xúc xắc ngà voi lên nhìn một chút, Lục Hằng cười nói: “Yên tâm, tổng giám đốc Mạc, tôi sẽ không làm gì với xúc xắc đầu, trong đó không có thuỷ ngân.”
Mạc Du Hải nói: "Thủ đoạn của chủ tịch Hằng nhiều quá, không đề phòng không được, ông đừng để bụng"
Lục Hằng cười ha ha: “Bình thường thôi, cậu cũng cẩn thận y ba cậu vậy” Hai người cười nhạo châm chọc đối phương, Mạc Du Hải cầm con xúc xắc trên tay, hỏi: "Là ông tự mình cược với tôi, hay là đàn em của ông lên thay ông?"
Lục Hồng cười, xua tay: “Tôi chưa từng chơi thử này, cho nên để người khác làm thay thôi.”
Ông ta vừa nói xong, người đàn ông tối hôm trước đi đến, cầm lấy một con
xúc xắc: “Tổng giám đốc Mạc, người chơi với anh ván này là tôi.” Mạc Du Hải cười cười, giơ tay lên, ba viên xúc xắc lăn trên bàn, sau đó quay người nhạt giọng nói: “Cảm ơn bảy triệu USD của chủ tịch Hằng, tôi nghĩ ông không phải là người quyt nợ đâu”.
Lục Hằng lập tức nở nụ cười, nhìn con xúc xắc xoay trên bàn, nói: “Hình như tổng giám đốc Mạc tự tin quá rồi, thắng thua chưa..."
Ông ta chưa nói xong, nụ cười của ông ta cứng đờ trên mặt, vì ông ta thấy ba con xúc xắc của Mạc Du Hải đã dừng lại, thế mà là ba con sáu điểm!
Ba điểm sau này là điểm cao nhất rồi, vì Mạc Du Hải là người thả trước, tức là dù người đàn ông kia có lắc ra điểm mấy thì cũng thua.
Hai người nhìn nhau, không ngờ Mạc Du Hải vừa ra tay đã doạ bọn họ, đối với bọn họ, chuyện này hoàn toàn ngoài dự đoán.
Hạ Nhược Vũ cũng sửng sốt, trộm hỏi: “Có phải anh học ma thuật ở đâu không đó, sao được vậy?”
Mạc Du Hải bình thản: "Trước kia khi anh còn nhỏ, không ai chơi cùng, chản quả nên mới tự chơi xúc xắc, sau đó dần quen, biết được chút ít, đây đều là bí mật của anh, trước giờ không nói cho người khác, vì nếu ba anh biết, ba anh sẽ nổi giận"
Hạ Nhược Vũ cười, nói nhỏ: “Hoá ra anh là một đứa bé hư” Mạc Du Hải cũng cười: "Không ngờ sở thích này lại có thể khiến anh thẳng được của Lục Hằng bảy triệu USD”
Tâm trạng của Lục Hằng không tốt như họ, sắc mặt xanh lại, thấp giọng nói với người nọ: “Mạc Du Hải không dễ đối phó đâu, tiếp theo có nắm chắc không?”
Người đàn ông nọ nhíu mày: “Theo như tôi biết, để luyện chơi được thế này thì phải tập từ bé, vì cảm giác của trẻ con nhạy hơn người lớn nhiều, mới có thể cảm nhận được lực để xoay chuyển số điểm, nhưng chắc Mạc Du Hải vẫn chưa học Thiện Thuật, người nhà họ Mạc cũng không cho phép, cho nên ông không cần lo, tôi có thể thắng lại được.”
Lục Hằng ừm một tiếng: “Tôi không hi vọng cậu ta thẳng tiếp, nếu không ván cược này vô ích, cái cậu giỏi nhất là mạt chược, ván này thế nào cũng phải lấy lại được.”
Người nọ tự tin nói: "Đại ca, trên bàn mạt chược chưa từng có ai là đối thủ của tôi, Mạc Du Hải là người ngoài ngành, sao thắng được tôi"
Lục Hằng gật đầu: "Người ta vừa vào ván đã thắng, đừng để cậu ta đại sát tứ phương, biết chưa?"