Chương 425: Ám sát thất bại
Nhờ ưu thế của bóng đêm, Tường Vi lẻn vào biệt thự của nhà họ Mạc. Cô ta tránh được bảo vệ và camera an ninh một cách thành công, lặng lẽ tiến vào trong biệt thự. Phòng khách của biệt thự này rất yên tĩnh. Mặc dù không có đèn, nhưng Tường Vi đã quen với bóng tối nên có thể thấy rõ mọi thứ trong phòng, phòng khách rất lớn.
Cô ta không biết phòng của Mạc Du Hải ở nơi nào, nhưng lại chẳng thể đi tìm từng phòng được. Vì thế Tường Vi chỉ đành nghĩ cách khác.
“Cô đang tìm phòng của tôi à?" Đột nhiên giọng nói của anh truyền từ phía sau tới. Tim cô ta như ngừng đập, vội vàng quay đầu lại nhìn thì thấy Mạc Du Hải đang đứng ở phía sau, đang nhìn mình với ánh mắt dửng dưng.
Cô ta lộ ra vẻ mặt đề phòng hỏi: “Sao anh biết tôi sẽ tới?" Mạc Du Hải thản nhiên nói: "Hôm nay, chúng ta đã gặp mặt nhau hai lần. Tôi hiểu rõ tính cách của cô. Cô là một người rất nóng vội, chắc chắn sau khi ám. sát thất bại sẽ không giữ được bình tĩnh, lập tức sẽ có hành động tiếp theo. Vì thế tôi mới biết đêm nay cô nhất định sẽ tới đây”
Tường Vi khẽ chớp mắt: “Chỉ từng gặp nhau hai lần mà anh hiểu tôi như vậy sao? Có vẻ anh cũng thông minh đấy!”.
Mạc Du Hải cười cười: “Tôi nhìn người rất chuẩn. Có định dùng cách gì để đối phó tôi? Dùng súng à? Vấn đề là xung quanh nhà tôi có rất nhiều bảo vệ, chỉ cần tiếng súng vang lên thì cô cũng đừng mong rời được khỏi nơi này.”
Tường Vi mỉm cười: “Muốn đối phó với anh thì vẫn chưa cần dùng tới súng. Có rất nhiều cách để giết anh, ví dụ như dao chẳng hạn”
Tay cô ta đâm về phía trước, trên tay của Tường Vi là một con dao găm màu đen, lưỡi dao đang hướng về phía Mạc Du Hải. Con dao găm màu đen này không hề phản quang trong màn đêm, nó chính là vũ khí ám sát tiêu chuẩn.
Anh cười khẩy: “Xin lỗi cô, tôi không đánh phụ nữ
Tường Vi tiến về phía trước một bước: “Nhưng tôi chưa bao giờ nói tôi không giết đàn ông!”
Cô ta còn chưa dứt lời đã ra tay, dao găm đâm thẳng về phía tim của Mạc Du Hải vừa nhanh vừa chuẩn, lại rất tàn nhẫn. Con người anh co lại, vừa nhìn là biết Tường Vi là sát thủ đã được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc. Nếu không động tác giết người của cô ta sẽ không chuẩn xác như vậy.
Mắt thấy con dao găm kia đang đậm tới, Mạc Du Hải khéo léo lách người
tránh đòn tấn công của Tường Vi, sau đó vung tay ra đập mạnh vào cổ tay đang cầm dao của cô ta. Tường Vi rút tay về, xoay cổ tay một cái, con dao găm màu đen kia trượt về hướng cổ họng của anh.
Mạc Du Hải đưa tay ra bắt lấy cổ tay của cô ta, sau đó thản nhiên nói: “Bản lĩnh của cô không tệ, nhưng muốn giết tôi thì cũng khó đấy!”
Cổ tay bị anh túm chặt, Tường Vi ra sức giãy dụa nhưng không thể nào thoát ra được. Đột nhiên cô ta mỉm cười: “Không phải anh có bạn gái rồi sao? Vậy mà còn lôi lôi kéo kéo tôi, không sợ bạn gái ghen à?"
Mạc Du Hải cười lạnh lùng: “Nếu cô ấy biết người mà tôi bắt được là một sát thủ muốn giết tôi, tôi nghĩ cô ấy chắc chắn sẽ không để ý đâu.”
Tường Vi mỉm cười, sau đó bỗng nhiên nhấc chân đá về phía bụng dưới của anh, Mạc Du Hải nghiêng người để tránh đòn, anh hơi nhíu mày: “Có vẻ cô có rất nhiều mánh khóe!"
Phụ nữ có rất nhiều biện pháp để đối phó đàn ông, chẳng lẽ anh không biết à? Nếu như thế thật thì chỉ có thể nói rằng anh không hiểu phụ nữ"
Tường Vi nói với giọng nũng nịu, đột nhiên có một lưỡi dao bật từ trong giày ra, cô ta nhấc chân đi về phía yết hầu của Mạc Du Hải, Anh ngửa đầu để tránh củ đá này, lưỡi dao kia xẹt qua da, chỉ có cách một chút xíu nữa thôi là anh bị dao cắt trúng. Tường Vi giành được cơ hội nên càng công kích nhanh hơn, hai chân đá liên tục về phía Mạc Du Hải. Anh lùi lại phía sau một cách bình thản, sau đó nói với giọng hờ hững: “Cô đang ép tôi ra tay đấy à?"
Tường Vi cười khẩy: “Không ai bắt anh không được ra tay, là chính anh quả bảo thủ mà thôi. Đừng tưởng rằng người phụ nữ nào cũng yếu ớt. Có đôi khi phụ nữ chúng tôi còn giết người giỏi hơn đàn ông các anh đấy.”
Mạc Du Hải không lùi lại phía sau nữa, nhìn cú đá của Tường Vi, anh đột nhiên ra tay nhanh như chớp, xoay tay đập vào mắt cá chân của cô ta. Tường Vi thét lên vì đau, sau đó lùi lại phía sau. Thậm chí cô ta còn không đứng vững được, nhíu mày nhìn Mạc Du Hải. Tường Vi đột nhiên phát hiện ra người đàn ông trước mặt này không hề dễ đối phó như bản thân nghĩ.
Anh hờ hững nói: “Tôi không ra tay đánh phụ nữ, chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi. Cô còn ba phút, sau ba phút sẽ có một bảo vệ đi qua cửa sổ. Tới lúc đó, cô sẽ không chạy thoát được đâu.”
Tường Vi nhíu mày, móc một cái dây thừng từ trong túi ra, sau đó vung tay ra. Chiếc dây thừng kia bàn về phía cổ của Mạc Du Hải. Anh mỉm cười lùi về phía sau để né dây thừng của cô ta, sau đó lắc đầu nói: “Có vẻ cảm giác về khoảng cách của cô không tốt lắm.”
Tường Vi không tấn công nữa, nói: “Dường như anh không có ý ra tay với tôi. Vì sao?"
Mạc Du Hải thản nhiên nói: “Bởi vì tôi muốn biết ông chủ của cô là ai. Nhưng tôi cũng biết dù có bắt được cô đi chăng nữa, cô cũng sẽ không nói cho tôi biết. Cho nên tôi muốn cô tự nói ra.”
Tường Vi khẽ chớp mắt: “Anh muốn nói tới trận cá cược của chúng ta?" Mạc Du Hải thản nhiên nói: “Trí nhớ của cô kém như vậy à? Buổi sáng vừa nói mà giờ đã quên rồi? Nếu trong vòng một tuần cô không giết được tôi thì sẽ nói cho tôi biết ông chú sau lưng cô là ai.”
Tường Vi đột nhiên bật cười: “Anh đúng là một con người kỳ lạ. Thôi được rồi, trận cá cược giữa chúng ta hữu hiệu. Đêm nay, tôi cũng không giết được anh. Cũng muộn rồi, anh đi nghỉ ngơi cho sớm đi.”
Mạc Du Hải tỏ ra bình tĩnh nói: “Tôi khuyên cô đừng có dùng chiêu giả vời thua rồi bất ngờ quay lại phản kích. Bởi vì bốn giờ sáng là lúc lực lượng bảo vệ của nhà họ Mạc mạnh nhất. Được rồi, cô có thể về tắm rửa rồi đi ngủ.”
Tường Vi nhìn Mạc Du Hải với ánh mắt đầy ẩn ý, khẽ cắn môi nhảy ra ngoài từ cửa sổ, sau đó biến mất trong màn đêm chỉ trong chớp mắt. Nhìn phương hướng cô ta biến mất, anh khẽ nhíu mày. Muốn biết vị trí của biệt thự nhà họ Mạc không khó. Trong thành phố này, rất hiếm người không biết điều này. Tuy nhiên, người nắm rõ thói quen của anh như lòng bàn tay thì chắc chắn phải là người trong thành phố này. Xem ra người phía sau giật dây sắp nổi lên khỏi mặt nước rồi.
"Có lẽ mình có thể tìm được điểm đột phá từ chỗ của Tường Vi, Lâu như vậy rồi, cũng đã đến lúc người đứng sau màn lộ diện”
Trong ánh mắt của Mạc Du Hải lộ rõ vẻ sáng ngời. Tường Vi rời khỏi biệt thự nhà họ Mạc, sau đó lái xe trên đường. Trong đôi mắt đẹp kia xuất hiện ảnh sáng kỳ lạ: "Có vẻ tên Mạc Du Hải rất thú vị. Nhưng mất một ngày rồi mà mình không giết được anh ta. Sau này, việc ám sát sẽ càng khó khăn hơn, phải nghĩ biện pháp khác mới được. Như vậy mới không thua trong tay người đàn ông kia”
Nghĩ tới Lục Khánh Huyền, mắt Tường Vi trở nên sáng rực. Cô ta bấm số điện thoại trong trí nhớ, sau vài hồi chuông thì có người bắt máy.
"Thế nào? Có phải hành động ám sát lại thất bại rồi không? Mạc Du Hải không dễ đối phó như trong tưởng tượng của cô đâu!”
Lục Khánh Huyền mim cười nói, cô ta rất rõ không ai có thể uy hiếp được anh.
Tường Vi nghĩ một lúc rồi nói: “Muộn thế này rồi mà cô Khánh Huyền còn chưa ngủ à? Cô đang chờ điện thoại của tôi sao?”
Lục Khánh Huyền gật đầu: “Đúng vậy, tôi biết cô cần tôi giúp. Không phải chúng ta cần phải hợp tác với nhau sao?”
Tường Vi cười mỉa hỏi: “Tôi nghĩ chắc cô cũng không nông cạn như vậy đâu, chẳng qua cô muốn được Giám đốc Hằng khen ngợi mà thôi. Nếu cô không nói, tôi sẽ không hợp tác với cô.
Lục Khánh Huyền im lặng một lúc, sau đó nói: “Được. Tôi có thể nói cho cô biết, tôi muốn cô giúp tôi đối phó Hạ Nhược Vũ”.