Chương 412: Người thân bị bắt
"Em đang suy nghĩ gì vậy, là do tôi dọa em hay sao?
Phong Ngữ Hiên thấy cô không nói gì cả, anh ta khẽ hỏi cô như thể có ý gì đó.
Hạ Nhược Vũ thu lại những suy nghĩ của mình, lắc đầu cười: "Không phải đầu, cảm ơn anh, hoa rất đẹp."
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hai người dường như thực sự có duyên với nhau, dù là lần ăn lẩu trước hay là chuyện lần trước nữa, mỗi khi cô có chuyện, anh ta đều sẽ xuất hiện.
Hơn nữa anh ta chưa bao giờ làm khó cô cả. "Em thích là được. Đúng rồi, em có muốn gọi thêm món khác không?" Biểu hiện của Phong Ngữ Hiên như một cậu bé mới lớn đang đối mặt với nữ thần trong lòng mình, anh ta vừa phấn khích vừa thận trọng, sợ mình làm sai điều gì.
Tâm trạng của Hạ Nhược Vũ cũng thoải mái hơn rất nhiều, hai người họ vốn là bạn bè của nhau nên cô cũng không chú ý đến, thản nhiên nói: "Không sao đâu, anh quyết định là được rồi, nhưng nếu tôi sớm biết đó là anh thì tôi đã không cần phải trang điểm đến mức như thế này rồi. "
"Không phải em thật sự muốn xem mắt với tôi đấy chứ?" Phong Ngữ Hiên nửa đùa nửa thật nói.
Nhìn ánh mắt có chút lo lắng và mong đợi của người đàn ông này, Hạ Nhược vũ thực sự không có cách nào để mở lời từ chối và chỉ có thể khéo léo nói: “Tôi không muốn kết hôn sớm như vậy, hơn nữa bây giờ công ty có quá nhiều việc, vì vậy tôi không có nhiều sinh lực đến mức có thể phân thân ra để dành thời gian cho một người khác.
"Là vậy sao? Thật xin lỗi, tôi không thể nào giúp em với những việc của công ty được" Phong Ngữ Hiên biểu hiện như mình là người có lỗi.
Hạ Nhược Vũ buồn cười nói: "Đây không phải là lỗi của anh, tại sao anh phải xin lỗi chứ."
“Vì tôi muốn giúp em thôi, đúng là tôi học về quản lý kinh tế, nhưng tôi làm giáo viên cũng được vài năm rồi, có lẽ đã không còn nhạy bén trong việc kinh doanh như trước nữa rồi." Phong Ngữ Hiên có chút lúng túng nói.
Điều này khiến Hạ Nhược Vũ có chút kinh ngạc: “Tôi cứ nghĩ là anh tốt nghiệp từ trường thể thao, anh tốt nghiệp từ trường đó, sao lại có thể trở thành một giáo viên thể dục chứ?"
Nếu không phải vì biểu cảm trên mặt Phong Ngữ Hiên không hề có ý khoe khoang, nhất định Hạ Nhược vũ sẽ cho rằng anh đang châm biếm chính mình: “Trường học bây giờ đều tiên tiến như vậy rồi, giáo viên thể dục đều yêu cầu tốt nghiệp tiến sĩ tại Đại học Harvard sao?"
Anh ta còn học về quản lý kinh tế, với điều kiện của anh ta thì việc đến Hoa Thịnh làm quản lý cấp cao cũng không có vấn đề gì.
“Không phải, là do gia đình tôi và hiệu trưởng là người quen cũ. Chỗ bọn họ thiếu người nên tôi đến thay thế một thời gian mà thôi" Phong Ngữ Hiên bị cô nói đến mức đỏ mặt, anh ta sờ gáy theo thói quen, dường như cảm thấy hành động này không tốt nên lại bỏ tay xuống.
"Vậy thì thực sự đáng tiếc. Nếu như anh đến làm việc ở công ty của tôi, tôi nhất định sẽ gấp đôi lương cho anh, không là gấp ba lương"
Một nhân tài tốt như vậy mà làm giáo viên cũng có chút thiệt thòi, Hạ Nhược Vũ bắt đầu muốn lôi kéo anh ta.
“Nhược Vũ, cảm ơn em, giáo viên chỉ là công việc chính của tôi, những lúc rảnh tôi cũng mua cổ phần để đầu tư" Chỉ làm giáo viên thì làm sao có thể mua được hai căn hộ và một chiếc xe ở thành phố Đà Nẵng này chử.
Hạ Nhược Vũ một lần nữa cảm thấy kiến thức của mình quá ít, chuyên ngành của người ta là quản lý kinh tế, đương nhiên sẽ không đến mức ngu xuẩn mà chỉ làm giáo viên rồi, những vấn đề sau đó cô cũng không nói đến, không thì lại bị đánh vào mặt.
Cô quay lại chủ đề và hỏi: "Bọn trẻ có khỏe không?"
Những đứa trẻ mà cô hỏi chính là những đứa trẻ mà cô đã gặp khi cùng anh ta đi tình nguyện lần trước.
"Ừ, bọn nhỏ rất khỏe, không biết là người giấu tên nào đã tốt bụng quyên góp cho bọn nhỏ một tòa nhà dạy học mới, hơn nữa còn sắp xếp ổn thỏa cuộc sống sau này của chúng, còn tốt hơn nhiều so với việc quyên góp của chúng ta"
Phong Ngữ Hiên cười khổ nói.
"Anh cũng đừng nghĩ nhiều về chuyện đó. Nếu người đó thực sự có thể giúp bọn nhỏ thì đó cũng là một điều tốt. Chuyện gì cũng phải có người dẫn đầu chứ, đúng không?" Hạ Nhược Vũ an ủi.
Không cần nghĩ người ẩn danh là ai, nhưng hành động của Mạc Du Hải thực sự rất nhanh.
chính là Trần Hạ Thu Phương, còn cẩu huyết hơn chính là Hạ Nhược Vũ cũng đang đi xem mắt ở đây, và ở ngay phòng bên cạnh.
Nghe thấy phía bên kia đang trò chuyện một cách khí thế, không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được người nào đó tỏa ra một luồng khí lạnh, đây là một buổi xem mắt hay là đang đi tìm cái chết đây chứ.
Tại sao Nhược Vũ cứ khăng khăng ngồi ở phòng bên cạnh chứ, cô không thể đổi sang một chỗ khác sao?
Trần Hạ Thu Phương cũng có chút đứng ngồi không yên, cô cũng bị người nhà ép đi gặp cái gì mà tổ tiên đời thứ hai, kết quả gặp được một người thì thôi đi, ngồi còn chưa kịp nóng mông đã có tiếng của Nhược Vũ truyền đến từ phòng bên cạnh.
Vốn dĩ còn nghĩ là cô đang gọi điện thoại, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm cũng tốt, kết quả là có thêm một giọng đàn ông truyền đến.
Cảnh tượng này thực sự có chút ngượng ngùng, không ai dám nói gì cả, họ chỉ lặng lẽ nghe tiếng cười nói ở phòng bên cạnh.
Đột nhiên có người đá vào chân cô, Trần Hạ Thu Phương nghi ngờ liếc nhìn Kiều Duy Nam đang bên cạnh.
Kiều Duy Nam liếc mắt nhìn vị trí bên cạnh cô, ra hiệu cho cô mau tìm cách giải quyết, anh sắp chịu không nổi rồi.
Trần Hạ Thu Phương đầu trống rỗng nhìn anh ta, cô cũng sắp không chịu đựng được nữa rồi, nhưng cô có thể nghĩ ra cách gì chứ, ngoài việc nắm chặt quần áo của mình để đỡ lạnh ra, cô chỉ có thể cầu nguyện rằng khi các thần tiên đánh nhau thì đừng trút giận lên những người vô tội như bọn họ
Người đàn ông vẫn trầm mặc từ lúc đầu đến bây giờ, đột nhiên đứng lên, dọa hai người họ đều giật mình, ngơ ngác nhìn anh đi tới trước bình phong, nhấc chân trực tiếp đá văng sang bên kia.
"Rầm một tiếng, tấm bình phong băng trúc ngã xuống sàn, hai căn phòng bao riêng đã trực tiếp được “xem mắt” nhau.
Trần Hạ Thu Phương nuốt nước miếng, trong lòng không khỏi nói, không hố danh là đại gia Mạc Du Hải, thô bạo một cách đơn giản, không hề có chút dây dưa nào.
Hạ Nhược Vũ bị bị dọa khi nghe thấy âm thanh đó, cô thì không sao nhưng Phong Ngữ Hiên lại bị bình phong đập vào người, khi nhìn thấy Mạc Du Hải cô cũng rất bối rối, nhưng cô vẫn không vội vàng gì, không hề chú ý đến anh, trực tiếp đứng lên, đi đến bên cạnh Phong Ngữ Hiên.
Ân cần hỏi anh ta: "Anh vẫn ổn chứ."
"Tôi không sao, chỉ bị bình phong đụng một chút mà thôi." Phong Ngữ Hiên che vết xước trên cánh tay, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng dòng máu đang chảy ra thì làm sao giấu được chử, máu rất nhanh. liền chảy xuống từ cánh tay của anh ta, Hạ Nhược Vũ thấy anh ta đang bị chảy máu liền nhanh chóng nhặt chiếc khăn trên bàn lên, trước tiên để anh ta đè vào chỗ bị thương: "Tôi đưa anh vào bệnh viện băng bó vết thương nhé."
“Không cần đâu, chỉ là một vết thương nhỏ thôi" Phong Ngữ Hiên lắc đầu
nói.
Hai người họ cứ làm ra vẻ như bên cạnh không hề có ai, rốt cuộc đã khiến người nào đó tức giận.
"Hạ Nhược Vũ" Giọng nói vừa dịu dàng vừa bình tĩnh của người đàn ông lọt vào tai cô, tim cô chợt thắt lại, lòng bàn tay vô thức siết chặt lại, Hạ Nhược Vũ vẫn nở một nụ cười vừa xa lạ vừa khéo léo: “Thật là trùng hợp, bác sĩ Du Hải. "
Hay cho câu “bác sĩ Du Hải”.
Nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống, trực tiếp lạnh đến mức đóng băng, Trần Hạ Thu Phương còn vã mồ hôi thay cho Hạ Nhược Vũ, đột nhiên cô nhanh trí kéo Kiều Duy Nam đi lên.
"Cô gái, cô làm gì vậy!” Kiều Duy Nam không hề phòng bị, bị đẩy lên phía trước vài bước.
“Anh không phải là bác sĩ nội khoa sao? Còn không nhanh chóng băng bó vết thương cho anh ấy đi" Trần Hạ Thu Phương nháy mắt với anh ta.
Mặc dù Kiều Duy Nam không muốn nhưng cũng không đành lòng nhìn cảnh tượng này: “Tôi biết rồi, cô giúp tôi giữ cánh tay của anh ấy, tôi sẽ xử lý ngay.”