Chương 408: Vết thương đã nứt ra
Hạ Nhược Vũ lúc được cứu về rồi vẫn còn hoang mang, mọi thứ xảy ra quá nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị người đưa lên xe.
Lại nói Mạc Du Hải không tốn đến một ngày đã cứu được cô về.
May mà Mạc Du Hải nghe hiểu ám hiệu của cô, nếu không sẽ bị hao phí thời gian.
“Bị dọa à?” Mạc Du Hải thấy cô ngồi im lặng rất lâu mà không nói một câu.
Hạ Nhược Vũ lắc đầu, lại gật đầu: “Vì sao gã muốn bắt em?” “Đừng suy nghĩ nhiêu.” Mạc Du Hải nhẹ nhàng nói.
Hạ Nhược Vũ nghĩ mãi không ra: “Thời gian ngắn như vậy sao gã biết được quan hệ giữa em và anh, hơn nữa còn có thể bắt được em một cách chính xác như vậy, còn cả câu nói kia của anh, cứ như gã có đi mà không có về vậy.
Mạc Du Hải chỉ ừ một tiếng, nếu đã thất bại rôi, người hợp tác với gã nhất định sẽ chọn biện pháp đơn giản nhất, giết người diệt khẩu.
“Cái gì anh cũng không nói thế” Hạ Nhược Vũ có chút tức giận, cho dù cô không bị thương, nhưng bị người ta bắt như vậy cũng không dễ chịu gì.
Mạc Du Hải có suy nghĩ của riêng mình, chỉ là không muốn cô tham dự nhiêu, gõ kiếng một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Đưa cô ấy về” “Vâng cậu chủ.’ Tinh Giang khởi động xe, lái vê phía nhà của Hạ Nhược Vũ.
Hạ Nhược Vũ cũng biết là anh không định nói gì, trong lòng bực tức nên không muốn để ý tới anh nữa.
Trên đường đi, hai người cũng không nói với nhau câu nào.
Xe dừng, Hạ Nhược Vũ đen mặt bước xuống, còn cố ý đóng mạnh cửa xe.
Trong xe, biểu cảm của hai người khác nhau, Tinh Giang chớp mặt không nói gì, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.
Trên mặt Mạc Du Hải lại không không có gì thay đổi, bình tĩnh nói: “Lái xe đi.
“Vâng. Tinh Giang không dám nhiều lời, khởi động xe, bánh xe chậm rãi chuyển động.
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Hồi lâu sau anh mới chậm rãi nói: “Đi thăm dò một chút xem ai nói với Sai Sát chuyện của Hạ Nhược Vũ.
“Tôi đã biết” Tinh Giang cung kính đáp.
Mạc Du Hải đột nhiên nhíu mày, đưa tay xem xét vị trí sau lửng một chút, dưới ánh đèn mờ nhưng vẫn nhìn thấy lòng bàn tay đỏ lên một mảnh, hẳn là lúc nãy đánh nhau nên động tới vết thương.
“Đi tới bệnh viện trước.
“Cậu chủ bị thương rồi?” Tinh Giang có chút căng thẳng, dần dần ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng, nếu như không để ý kỹ, người bình thường chắc chắn sẽ bỏ qua.
“Vết thương có hơi nứt ra” Giọng điệu của anh lại lạnh nhạt như người bị thương không phải mình vậy.
Hạ Nhược Vũ hoang mang hỏi mẹ: “Sao vậy mẹ?” Cô cũng đâu bị thương chô nào đâu.
“Con không nhìn quân áo của mình đi” Giọng nói của Đường Hồng Xuân †rở nền nghẹn ngào, giống như Hạ Nhược Vũ vừa trải qua việc gì đó khủng khiếp lắm.
Hạ Nhược Vũ không bị thương nên không để ý xem quần áo trên người có gì bất thường, bị mẹ cô nhắc nhở, không tự chủ được nhìn thoáng qua, thấy quân áo của mình bị nhăn lại, có chỗ cũng bị rách ra.
Vải đen dính đầy bùn đất, vụn cỏ, †ất chân cũng bị rách, cô đưa tay sờ tóc, còn có thể lấy xuống vài cọng cỏ khô và lá cây.
Thoạt nhìn giống như cô bị người †a ép buộc vậy.
Khó trách lúc cô xuống xe, Mạc Du Hải định nói lại thôi, cái tên đàn ông đáng chết này lại không nhäc nhở cô, cứ vậy để cô xuống xe về nhà, đây tuyệt đối là cố ý.
“Mẹ đừng nghĩ lung tung, con không sao, chỉ là… Hạ Nhược Vũ vốn định giải thích mình không bị thế kia.
Nhưng biểu tình của Đường Hồng Xuân cứ như nghĩ cô định tự sát, bà dùng sức näm chặt cô tay cô, nhẹ nhàng nói sợ kích động tâm tình của cô: ‘Mẹ, mẹ biết, con không sao, chúng †a đừng nói nữa được không, mẹ sẽ không nói” “Mẹ, con thật sự không sao, chỉ là lúc về không cẩn thận bị ngã mà thôi” Hạ Nhược Vũ vừa cảm động vừa bất đãc dĩ.
Mẹ của cô chính là người phụ nữ điển hình của gia đình, tiểu thư khuê các, là một người phụ nữ truyền thống hết lòng vì chồng con, nhát gan cũng cứng cỏi.
Đường Hồng Xuân có thế nào cũng không tin, quần áo cũng thành thế này rồi, sao lại không có việc gì chứ: “Nhược Vũ, ba con sẽ về ngay, chúng ta báo cảnh sát, cảnh sát nhất định…” Câu kế tiếp bà nghẹn ngào đến không nói được nữa.
“Mẹ, con thật sự không sao, mẹ nghĩ nhiều rồi, về sau ít xem mấy bộ phim trên truyền hình một chút đi” Hạ Nhược Vũ bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi là Mạc Du Hải đưa con về” Hết cách, cô chỉ đành dùng Mạc Du Hải.
“Thật sao?” Đường Hồng Xuân nghe cô nói vậy thì không khóc nữa, có điều trong lòng càng lo lăng, Nhược Vũ và cậu Mạc ra ngoài liền để mình biến thành thế này? Mặc dù người ta không có nghĩa vụ bảo vệ con gái của mình, nhưng mà cũng nên chú ý một chút chứ? Trong lòng bà lập tức củng cố suy nghĩ của mình, nhất định phải nhanh chóng cho con gái đi xem mắt.
Hạ Nhược Vũ mà biết ý nghĩ của mẹ mình thì đánh chết cũng không nói vậy, có điều bây giờ cô không biết, còn cố gắng gật đầu, khẳng định: “Vâng, mẹ, con không sao, có điều người con bị bẩn, con muốn lên tắm một chút.” “Được, được, vậy con tắm xong thì nghỉ ngơi một chút, buổi tối mẹ gọi xuống ăn cơm” Đường Hồng Xuân chỉ một lòng muốn cô đi coi mắt, cũng không chú ý cô nói gì.
Hạ Nhược Vũ thấy cảm xúc của bà đã khôi phục không ít, cũng an tâm đi lên lầu.
Cô vừa đi lên lầu.
Đường Hồng Xuân lập tức lấy điện thoại trong túi ra, ra khỏi phòng khách đến vườn hoa, bấm một dãy số, sốt ruột bước qua lại hai bước, đối phương mới chịu bắt máy.
Không đợi đối phương lên tiếng, bà đã nói trước: “Chị Trương, tôi là Hồng Xuân đây, đúng, hẹn vào tối mai đi.” “Được, không thành vấn đề, tôi đã nói với con gái, nó cũng đồng ý rồi, cứ quyết định vậy đi” Đường Hồng Xuân hàn huyên với đối phương hai câu rồi mới cúp điện thoại.
Đến tối, Hạ Minh Viễn đi kiểm tra ở bệnh viện về, Đường Hồng Xuân lại kể lại chuyện lúc chiều cho ông nghe một lần, Hạ Minh Viễn liền cảm thấy có thể.