Chương 401: Anh bị thương
Hạ Nhược Vũ cúi đầu sờ bàn tay đang nắm tay mình, không khỏi liếc mắt một cái, nghe anh nói như vậy, thật sự nhịn không được muốn hỏi, cũng không quan tâm anh đang làm gì.
“Hôm qua anh ra bến tàu sao?”
"Ừ" Đôi mắt đen huyền của người đàn ông chăm chú nhìn bàn tay trắng nõn. trong tay mình, tuỳ ý trả lời.
Hạ Nhược Vũ không ngờ anh lại trả lời dứt khoát như vậy. Nhưng anh trả lời như vậy, lại khiến cô nhất thời quên mất mình nên hỏi gì. Đột nhiên, lòng bàn tay bị nhéo một cái.
“Thật sự có người buôn lậu sao? Sao không báo cảnh sát lại tự mình tới?" Nguy hiểm, hai chữ cuối cùng cô không nói ra.
Giọng Mạc Du Hải như không thèm để ý: “Bởi vì có người muốn ghi tang vật đổ tội cho anh, chơi trò lấy giả đổi thật”
"Không phải, em không hiểu, chơi trò lấy giả đổi thật là sao chứ? Những người đó rốt cuộc buôn lậu thửu gì? Sao giờ lại khiến người dân Đà Nẵng hoảng sợ? Chẳng lẽ mấy vây cảnh khác còn chưa bắt được sao?”
Người này lại không biết nguy hiểm là gì, cử hời hợt như thế, Hạ Nhược Vũ nóng nảy, có thể buôn lậu ở Đà Nẵng thì nhất định không phải thử gì tốt đẹp.
“Ma tuý” Mạc Du Hải lời ít ý nhiều phun ra hai chữ.
Ha Nhược Vũ liên tục hít mấy hơi sâu, bây giờ là thời kì pháp trị, lại vẫn có người bị quả hoá liều, người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà chết, cám dỗ lớn như thế, không tiếc mạng mạo hiểm.
“Bao nhiêu?"
Lần này Mac Du Hải không trả lời ngay mà trầm ngâm mấy giây rồi mới thờ nói: “Một trăm triệu".
“Mẹ kiếp, đủ để bắn chết mười lần” May mà lần này có chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nghe được con số này, Hạ Nhược Vũ vẫn kinh ngạc không nói nên lời.
Mạc Du Hải bình tĩnh bổ sung một câu: “Một trăm triệu đô” Hạ Nhược Vũ há hốc miệng không khép lại được. Một trăm triệu đô, đối với người bình thường là con số không dám tưởng tượng, đối với cô cũng là một con số trên trời. Lúc cô còn đang buồn vì hơn một triệu đô, người ta lại vì một lần bị quá hoả liều, mà kiếm được con số cô có kiếm cả đời cũng không được.
Khó trách những người đó tình nguyện mỗi ngày đều trốn chui trốn lủi, cũng muốn làm chuyện phạm pháp, bởi vì quả thực tiền tới quá nhanh.
“Mau khép miệng lại đi, muỗi sắp bay vào rồi đó" Trái lại Mạc Du Hải không có phản ứng gì, ung dung bình tĩnh giơ tay nâng cằm cô giúp cô khép miệng lại.
Hôm qua trời quá tối, dường như anh thấy được một bóng người quen thuộc, nhưng còn chưa xác định, nên không muốn nói với cô, tránh cho cô lo lắng.
Hạ Nhược Vũ cũng lười để ý chuyện nhỏ này, dù sao so sánh “buôn lậu" với một trăm triệu đô, những thứ này đều là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến: “Đại ca của bọn họ chết rồi sao?"
"Ừ" Lúc hỗn loạn bị người ta giết chết, hơn nữa rõ ràng có người có ý dẫn anh tới, rất có thể sau cái chết này có một kẻ địch mạnh, kẻ địch ở trong tối, anh ở ngoài sáng, tất nhiên có chút bị động.
Hạ Nhược Vũ vẫn chưa hoàn toàn tiêu hoá tin tức này: “Vậy sẽ gặp nguy hiểm sao? Em đã nói sẽ liên quan rất lớn mà, cũng may kết thúc rồi."
“Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi.”
Ở nơi Hạ Nhược Vũ không thấy được, trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ ác động, môi khẽ nhếch lên dường như còn mang theo vẻ lạnh lẽo.
Hạ Nhược Vũ không nghe ra thâm ý trong lời anh, chỉ là nghe anh nói trò chơi vừa bắt đầu liền biết bên trong tất nhiên có nguy hiểm: "Chuyện này không nên giao cho cảnh sát sao? Hoặc là tổ truy bắt tội phạm cũng được. Vụ án lớn. như vậy chắc có thành lập tổ điều tra đặc biệt đúng không?”
Trong phim đều như vậy mà?
Mạc Du Hải bị cô chọc cười, quả nhiên cô là con chuột nhỏ trong nhà kho của anh, thỉnh thoảng không để ý lại ngu ngơ: "Chuyện này sao có thể để lộ ra được? Chỉ khiến lòng người thêm hoang mang thôi! Sẽ có người đi điều tra, nhưng mà liên quan quá lớn, chỉ có thể động viên người dân thôi.”
“Vậy phải làm sao? Anh đang rất nguy hiểm đúng không?” Hạ Nhược Vũ không khỏi lo lắng hỏi.
Mạc Du Hải vòng tay ôm chặt cô vào lòng, giọng nói quyến rũ không che giấu tâm trạng vui vẻ: “Em đang lo lắng cho anh sao?"
"Ai lo lắng cho anh chứ, anh đừng có nói bậy.” Mặt Hạ Nhược Vũ đỏ lên, giãy giụa muốn đứng dậy.
Đối với sức lực không đáng kể này của cô, Mạc Du Hải không xem ra gì cả: “Không cần lo lắng, nhưng sao lại hỏi chuyện này?
"Em chỉ là, chỉ là, chỉ là muốn tìm hiểu tình hình thôi, không được sao?"
Hạ Nhược Vũ lặp lại từ “chỉ là” mấy lần, lại cảm thấy không có chút sức thuyết phục nào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
“Vậy sao? Phải hiểu thế nào đâu?”
Nghe trong lời người đàn ông lộ ra mấy phần ranh mãnh, Hạ Nhược Vũ lập tức thẹn quá hoả giận, dùng lưng đụng vào ngực anh, nếu là trước kia, đụng
như thế thôi, anh không đau cũng không ngứa.
. Nhưng không biết tại sao, người đàn ông phía sau lại khẽ rên một tiếng, mặc dù rất nhẹ, nhưng cô vẫn nghe được.
Cô lập tức căng thẳng đưa tay muốn kiểm tra, giọng nói vừa vội vàng vừa cuống cuồng: “Anh sao thế? Bị thương ở đâu? Sao anh không nói sớm?"
“Không có, chỉ đùa em thôi" Trên thực tế, Mạc Du Hải bị thương nhẹ, nhưng không muốn cô lo lắng, mới nói dối.
Nếu như Hạ Nhược Vũ nhìn kĩ nhất định sẽ phát hiện, giữa trời đông mà trên trán người đàn ông lại nổi lên một lớp mồ hôi mỏng.
Nhưng mà Hạ Nhược Vũ đang bận tức giận, không chú ý tới điều này, còn dùng sức nện một cú vào ngực anh, tức giận nói: "Có phải anh không chọc giận em thì trong lòng khó chịu đúng không? Anh bị bệnh hả?"
Hai cô còn lo lắng cho anh, có điều trong lòng cũng có chút vui vẻ, may mà anh không bị thương.
Đột nhiên cảm giác trên tay có chất dinh dính, còn tưởng mình vô tình đụng phải cái gì, cúi đầu nhìn, phát hiện ở hổ khẩu của mình có vết máu, mà cô cũng không phát hiện tay mình bị thương, mà nơi duy nhất cô chạm qua là ngực của Mạc Du Hải.
Cho nên, đây nhất định không phải máu của cô, mà là của Mạc Du Hải. Anh thật sự bị thương!
"Anh khốn kiếp, sao không nói chứ? Sao còn để em đánh anh? Anh bị thương sao lại không nói?" Lúc này, mắt Hạ Nhược Vũ đều đỏ lên, cô lại khiến vết thương của anh nứt ra.
Mạc Du Hải nhìn cô gái đỏ ửng hai mắt, trong mắt hiện ra một chút dịu dàng khó phát hiện, giọng bình tĩnh giống như người bị thương không phải mình mà là người khác: Không sao, không đau”.
“Sao mà không đau cho được, chảy máu rồi. Anh ngồi yên đây, đừng cử động, em đi gọi bác sĩ tới." Hạ Nhược Vũ vừa nói vừa muốn đứng dậy khỏi người anh.
Chuyện này quả nhiên là gặp nguy hiểm, ngay cả người đàn ông mạnh như anh cũng bị thương, ắt hẳn là một trận đánh ác liệt.
Trong lòng cô, Mạc Du Hải chính là chiến thần trăm trận trăm thẳng, khi cô nhìn thấy anh bị thương chảy máu thì mới hiểu được, anh cũng chỉ là một người bình thường làm từ máu thịt, một người đàn ông mạnh đến đâu cũng có màu có thịt.
“Em đừng quên, anh là bác sĩ" Mạc Du Hải không nhìn được cô rơi lệ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng thay cô lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt.