Chương 393: Tuyên bố chủ quyền
Làm một trong những đương sự, Hạ Nhược Vũ nên cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Mạc Du Hải, không sai, bọn họ là lĩnh chứng nhận rôi, có phải người chông trên danh nghĩa này quản quá rộng rôi không.
“Mạc, Mạc Du Hải, anh đừng nói bậy nói bạ” Cô mở miệng là trở nên nói lắp.
Cái người đàn ông chết tiệt này không phải biết bên ngoài bồi hồi bao nhiêu cái giả sao, đây là anh muốn lan truyền quan hệ hôn nhân bí mật của hai người cho mọi người sao! Mạc Du Hải nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng cùng đôi mắt ngấn nước của cô, lửa giận trong lòng anh bỗng nhiên biến mất, anh vươn bàn tay dài kéo người đến bên cạnh, lơ đãng tựa như hất áo khoác xuống đất: “Anh nói bậy sao?” “Anh, anh, anh đừng có mà quá đáng!” Hạ Nhược Vũ tuyệt đối không phải do quá căng thẳng mà mà nói lắp, mà là cô tức giận không nói ra lời, cô cũng không chú ý quân áo trên người bị rơi xuống đất.
Anh điên rồi sao! Không giải thích được mà nói ra lời này, rõ ràng lúc đó người rời đi là anh, hiện tại lại tới công khai chủ quyên cái gì.
Hàn Công Danh nhìn chiếc áo khoác bị rơi xuống đất như giẻ rách, hình như nó đang nhắc nhở anh ta về sự chênh lệch giữa thân phận của anh ta cùng Mạc Du Hải cách xa bao nhiêu, trân trụi khó chịu như vậy, khiến hai tay anh ta không tự chủ nắm thật chặt.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn người đàn ông lạnh lùng kia.
Mạc Du Hải! Khóe miệng Mạc Du Hải khẽ nhếch, lại nhanh chóng ấn xuống, có vẻ sự khinh miệt kia chỉ là ảo giác của người khác, hay chỉ là ảo giác của Hạ Nhược Vũ.
Hàn Công Danh cùng Kiều Duy Nam đều thấy rất rõ ràng, anh muốn nói cho Hàn Công Danh sự khinh thường của anh.
Kiêu Duy Nam rất muốn huýt sáo cho bạn thân, thật đúng là nụ cười chết người, chọn Du Hải này làm đối thủ không phải là tự làm mình không thoải mái cùng khó chịu à.
“Anh mau buông tay ra, có bệnh à!” Hạ Nhược Vũ không chú ý tới sóng ngâm cuộn trào mãnh liệt giữa bọn họ, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi người đàn ông trước mặt, khuôn mặt nhỏ của cô hết nhìn đông tới nhìn tây, cô rất lo lắng, phảng phất như có tật giật mình.
Cử động này làm cho người nào đó rất khó chịu, quan hệ của bọn họ xấu hổ vậy à? Người nào đó có vẻ đã quên là chính bản thân anh không muốn công bố tình cảm này chút nào, hai người cùng chung nhận thức.
Người đàn ông nhìn cô, thản nhiên nói: “Em có thuốc?” Hạ Nhược Vũ tức giận đến nỗi suýt thở không ra hơi, cô nín hồi lâu mới nói được một câu từ trong kế răng: “Có thuốc cũng không chữa cho anh” Không biết cô chọc vào chỗ cười nào của anh, chỉ thấy Mạc Du Hải lại lộ ra một nụ cười nhẹ ngay trước mặt những người khác, ít nhất độ cung kia dưới cái nhìn của cô chắc cũng gọi là cười.
Hai người không coi ai ra gì mà nói chuyện, đâm thẳng vào tim Hàn Công Danh vốn đã sớm vô cùng đau lòng đứng ở một bên.
Hạ Nhược Vũ bị anh ta nhắc mới nhớ ra nơi đây còn có hai người khác, mà cô còn rúc vào trong lòng Mạc Du Hải, nên vội đẩy Mạc Du Hải ra, nhưng Mạc Du Hải vẫn không nhúc nhích mà ôm cô.
Cô tức giận hận không thể nhào tới cắn anh một cái.
“Em đi với anh, anh chờ một chút” Nói xong cô bấm một cái vào thắt lưng người đàn ông, rồi thấp giọng cả giận nói: “Mạc Du Hải, anh mau buông tay ral” “Đi” Mạc Du Hải nhìn thẳng Hàn Công Danh, ôm lấy nắm hông không đủ một vòng tay của người phụ nữ này, rồi thong dong mà xoay người đi về hướng phòng khách.
Kiều Duy Nam đồng tình nhìn anh ta một cái, rồi chậm rãi đi theo.
Hai tay Hàn Công Danh nắm chặt, trong mắt tràn đầy nỗi lo lắng, anh ta nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi mãi không nhúc nhích, bên tai còn có thể nghe được giọng nói tức giận của Hạ Nhược Vũ truyền đến.
“Mạc Du Hải, anh phát bệnh gì đấy, mau buông tay ra, đừng ở chỗ này lôi lôi kéo kéo nữa” “Ừ, chúng ta trở về rồi hãng lôi lôi kéo kéo tiếp nhé.” “Phụt…” Kiều Duy Nam buồn cười.
Hạ Nhược Vũ tức giận tới mức đỉnh đầu như bốc hơi: “Tôi không có ý này, tên thần kinh này!” Đợi tiếng ồn ào qua đi, ngực anh ta căng lên đau như bị dao cạo cào qua ngực.
Anh hiểu Mạc Du Hải là vì kích thích mình mới nói ra những lời đó, nhưng trong lòng anh ta vẫn không tự chủ được mà nghe, oán hận không ngừng nảy sinh ở trong lòng anh ta.
Sự yên lặng ở trong lòng, luôn yên lặng mà nhớ kỹ tên Hạ Nhược Vũ.
Mạc Du Hải vốn không thích Nhược Vũ, anh chỉ muốn đùa bỡn tình cảm của Nhược Vũ, cứ dây dưa mãi không dứt như vậy, vì sao Nhược Vũ lại nhìn không thấu! Hay là Nhược Vũ không có cách nào rời khỏi người đàn ông này, đúng, Mạc Du Hải nhất định có thực lực này, cho nên Nhược Vũ buộc phải ở bên cạnh Mạc Du Hải, đó không phải ý nguyện của cô.
Sau khi trong lòng có ý nghĩ này, suy nghĩ của Hàn Công Danh càng thêm cực đoan, giọng nói trìu mến mà nhẹ nhàng thì thầm: “Nhược Vũ, anh nhất định sẽ cứu em ra” Nếu có người chứng kiến biểu tình của Hàn Công Danh lúc này, nhất định sẽ bị hù dọa, vì ánh mắt anh ta quá mức chấp nhất âm u.
Hạ Nhược Vũ bị Mạc Du Hải ôm đi không xong, bị anh mang theo thấy rất nhiều người, cô không muốn ứng phó cũng không thể.
Rất nhiều người cô không biết, họ đều có địa vị cao, khi họ nhìn thấy Mạc Du Hải đều khách khí và cung kính, lúc nói chuyện với cô cũng hơi có ý tứ nịnh nọt.
Anh chỉ mang cô đi một vòng, mà cô đã biết được không ít nhân vật lớn, nếu kinh doanh ra, thì sau này nhất định sẽ giúp ích cho công ty.
Ánh mắt Hạ Nhược Vũ hơi phức †ạp nhìn người đàn ông bên người, cô thực sự không biết trong hồ lô của anh có gì, lúc tốt lúc xấu, mỗi lần cô có một chút ý tứ muốn gần gũi anh lại trốn xa.
Cô thật sự muốn buông tay thì anh lại từ trên trời giáng xuống, bá đạo mà lôi cô trở về.
Cuối cùng cô cũng mệt mỏi, nhưng yến hội vẫn chưa tan, Mạc Du Hải có vẻ cũng đã nhìn ra nên trực tiếp đưa cô đi.
Vốn dĩ hôm nay anh đến là vì thể diện của Kiều Duy Nam, nhưng đã tới rồi nên không cần ở lại quá lâu.
Kiều Duy Nam lại không có số may như vậy, anh ta bị ông cụ ra lệnh phải đợi tiếp.
“Bảo Nhị, vừa rồi em có nhìn thấy không?” Du Mai Vy trốn ở phía sau màn che nhìn cảnh hai người rời đi.
Mạc Du Hải vừa xuất hiện, ánh mắt Tân Bảo Nhi vẫn đặt ở trên người anh, nên đương nhiên thấy cả người phụ nữ ở bên cạnh anh.
Du Mai Vy thấy cô ta nhìn chằm chằm vào ra cửa vào không nói lời nào: “Bảo Nhi, em không sao chứ, đừng buồn, thành phố Đà Nẵng có rất nhiều người ưu tú, không kém anh ta chút ” nào.
Nói chuyện mà chính cô ta cũng chột dạ, thành phố Đà Nẵng đích xác là một chỗ tàng long ngọa hổ, nhưng không ai có thể ưu tú hơn Mạc Du Hải, đây là chuyện thật như sắt thép, nhưng người ta đã có người phụ nữ của mình, cô tổng đúng vậy cái khác.
“Em không sao, nói không chừng bọn họ chỉ là bạn bè thôi” Dù không phải là bạn bè, thì cô ta cũng có thể khiến cho người phụ nữ kia biến thành bạn bè, cô ta không tin với điều kiện của mình lại kém hơn người phụ nữ kia.
Du Mai Vy thấy cô ta nói như vậy cũng cười: “Đúng vậy, nói không chừng chỉ là một người phụ nữ không liên quan, hoặc là người phụ nữ thấy người sang bắt quàng làm họ” Trần Bảo Nhi chỉ cười không nói, cô ta dừng một chút mới lên tiếng: “Chị Mai Vy, em nên đi ra rồi” Căn phòng vang lên một loạt tiếng vỗ tay.