Bác sỹ hư hỏng , Em yêu Anh Full

CHƯƠNG 340

Trước Sau

break

Chương 340: Uống rượu làm âm ĩ

Hạ Nhược Vũ cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của Mạc Du Hải, tay còn có chút đau: “Ngay cả thịt của anh cũng bắt nạt tôi, hu hu, tôi không muốn ở cùng anh, tôi muốn ly hôn, muốn ly hôn.

“Không được khóc.’ Không biết lần thứ bao nhiêu cô đòi ly hôn với mình, Mạc Du Hải cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt một cái, hô hấp có chút gấp gáp.

Đột nhiên bị mắng, Hạ Nhược Vũ ngẩn người quên cả khóc, cặp mắt sững nước tủi thân nhìn anh, giống như một con mèo đáng thương.

Trái tim Mạc Du Hải tan chảy, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng cũng dịu đi, nhưng sau khi nghe Hạ Nhược Vũ nói, anh gần như không thể thốt nên lời.

“Mạc Du Hải, anh còn mắng tôi, ngày mai tôi sẽ vê bên Hàn Công Danh” “Đừng tưởng rằng anh có bạn gái cũ thì tôi không có, tôi còn nhiều hơn cả anh” Hạ Nhược Vũ thực sự uống say quá, nếu không sẽ không nói ra mấy lời hờn dỗi thế này.

Nếu không phải biết cô say, Hàn Công Danh sẽ không được thấy mặt trời ngày mai.

Qua một hồi, Mạc Du Hải còn tưởng cô tỉnh rồi, biết mình nói sai nên nằm trong ngực sám hối.

Ai ngờ cô ngủ luôn rồi.

Tinh Giang nắm chắc tay lái, sợ mình không cẩn thận lại bật cười, Hạ Nhược Vũ đúng là gan to bằng trời.

Cuối thu có hơi lạnh, Hạ Nhược Vũ lại uống nhiều rượu nên không thấy gì, tuy vậy bị trúng gió sẽ vẫn bị cảm lạnh, Mạc Du Hải cẩn thận nhấc đầu cô lên, cởi áo khoác choàng lên người cô.

Nhìn gương mặt thanh thuần say ngủ, khó tưởng tượng ra lúc tỉnh lại ương bướng cỡ nào.

Biết tửu lượng cô kém như vậy, sau này anh tuyệt đối sẽ không cho cô uống nữa.

Xe nhanh chóng đến chỗ ở.

Mạc Du Hải muốn bế cô xuống, Hạ Nhược Vũ lại đột nhiên mở mắt ra, lập tức nhìn bốn phía xung quanh, không nói gì, đôi mắt sáng cứ nhìn chằm chằm vào anh như vậy.

Lâu đến nỗi anh đang nghĩ xem cô tỉnh rượu hay lại bắt đầu làm loạn.

Kết quả cô ngồi dậy, bình tĩnh hỏi: “Về đến nhà rồi?” Không đợi anh trả lời, tự mình nói: “Cảm ơn đã chiêu đãi” Sau đó không nhìn anh, sửa sang lại quần áo, sải bước đi về phía trước.

Tinh Giang đứng tại chỗ sửng sốt mấy giây, dùng sức nhéo bắp đùi mình, ngăn tiếng cười đang chực chờ trong cổ họng.

Sắc mặt Mạc Du Hải lúc đầu cực kỳ khó coi, lúc này nhìn Hạ Nhược Vũ như vậy, khóe miệng cũng không nhịn được giương lên, có điều cô chưa đi được mấy bước, cơ thẻ nghiêng ngả mấy lần, anh đành đi theo phòng khi cô trượt chân.

Tinh Giang cũng không ngốc đến nỗi đi theo sau, chờ bọn họ rời đi rồi, hai tay chống ở đầu xe, cơ thể run lên, ai không biết còn tưởng anh ta bị trúng gió.

Anh ta không nhịn được nữa rồi, Hạ Nhược Vũ đúng là buồn cười.

Hạ Nhược Vũ vẫn còn kiên cường, không cho Mạc Du Hải hỗ trợ, xiêu vẹo đi về trước, nhiều lần Mạc Du Hải nhịn không được muốn đỡ cô, cô lại tự mình ổn định cơ thể, đi về phía trước.

Đi tới ngã ba, đầu ngó quanh, miệng lẩm bẩm: “Nhà cũng mình sao sửa lại rồi, làm gì có thang máy nhỉ” “Nhà của em có.’ Mạc Du Hải đi theo sau lưng từ tốn nói.

“Ồ” Hạ Nhược Vũ gật đầu đi vào thang máy, cũng không ấn tầng lầu, cứ nhìn chằm chằm như vậy, dường như muốn dựa vào ý thức để thang máy chuyển động.

Mạc Du Hải nhìn hành vi trẻ con của cô cũng không phát hiện trong mắt ánh lên vẻ cưng chiều, đưa tay ấn thang máy.

Cảm giác được thang máy đang không ngừng lên cao, Hạ Nhược Vũ hài lòng gật đầu: “Không tệ, nghe lời.” Thang máy vừa mở, cô đá giày, vứt túi xách sang một bên, một mình đi một vòng trong phòng khách, ngay khi Mạc Du Hải tưởng cô đi tiếp vòng nữa, cô lại đi lên cầu thang lên tầng tên.

Mạc Du Hải vẫn quan tâm không nói lời nào, nhìn cô làm trò vui trong lúc Say.

Hạ Nhược Vũ đẩy một cánh cửa, bắt đầu cởi quần áo.

“Nóng quá…” Mạc Du Hải đẩy cửa thấy đường cong duyên dáng của cô lộ ra không sót chút nào, mái tóc đen xõa xuống, gương mặt mơ hồ nhìn qua cứ như tinh linh nào đó rơi xuống trần gian.

Có một sự ngây thơ mơ hồ trong sự quyến rũ.

Yết hầu không tự chủ chuyển động, ánh mắt nóng rực lên.

Hạ Nhược Vũ quay người lướt qua Mạc Du Hải, căn bản không cảm giác được trong phòng có người, trực tiếp đi vào phòng tắm, cặp chân trắng nõn kia cứ như đang giẫm trong lòng anh.

Đáy lòng rung động theo.

Một lúc sau, trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Mạc Du Hải cũng cảm thấy khô khốc, kéo cổ áo của mình để hô hấp dễ dàng hơn, nếu không phải anh kiểm soát tốt thì bây giờ cũng đi vào.

Chỉ là hai người còn đang chiến tranh lạnh, nếu sáng mai Hạ Nhược Vũ ngủ dậy nhất định sẽ nghĩ mình gặp rủi ro.

Nhìn thấy cô còn đang tắm, Mạc Du Hải định xoay người đi ra ngoài, nếu ở lại anh cũng không đảm bảo có thể khống chế được: Dù sao anh đã nhịn vài ngày rồi.

Ngay trước khi đi ra, có một âm thanh tanh tách từ phòng tắm, sau đó người phụ nữ hét lên, rồi lại không có âm thanh bên trong.

Mạc Du Hải vội vàng đi vào: “Hạ Nhược Vũ, em sao thế?” Trong phòng tắm sương mù mờ mịt, chỉ có tiếng nước chảy, anh nhìn một vòng không thấy ai, trái tim cũng thấp thỏm theo, người phụ nữ này không phải ngã ra ngoài rồi đấy chứ, đây là tầng cao đấy.

Nghĩ đến đây, lòng bàn tay liền xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, anh chạy nhanh đi tới bên cửa sổ, phát hiện không có người mở cửa sổ dấu vết, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đi tới vị trí bên trong, mở rèm tắm, phát hiện người phụ nữ khiến anh lo lắng lúc này đang ngồi trên bồn cầu, cúi đầu im lặng.

Anh cho rằng cô đang sợ hãi, và vừa đến gần, anh đã nghe thấy một tiếng càu nhàu, giống hệt như âm thanh trong xe.

Mạc Du Hải chịu đựng cảm xúc muốn bóp chết cô, anh đi tới bế cô lên.

Đi vào phòng ngủ, dưới ánh đèn mờ, cằm cô có vẻ nhọn hơn trước, cơ thể cũng nhẹ đi, Mạc Du Hải nghi ngờ nếu mở cửa sổ ra, gió chắc chắn sẽ thổi cô bay mất.

Lông mày không khỏi nhíu chặt, người phụ nữ này rốt cuộc có biết chăm sóc mình không, sao lại tra tấn bản thân thành thế này?

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc