Chương 262: Thừa nhận thân phận
“Đương nhiên là… người ưu tú hơn.” Người phụ nữ xa lạ muốn nói tên mình, nghĩ rằng mọi người vẫn đang quan sát, liền nuốt lời nói trở lại, nhưng khuôn mặt đỏ bừng đã biểu thị tất cả. .
Nếu cô ta có thể leo lên một người đàn ông như vậy, cô ta còn cần phải
đảm nhận loại công việc này hay sao.
“Cô thậm chí không có đủ tư cách để xách giày cho cô ấy”
Khi Mạc Du Hải nói những lời này, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng quét một
vòng qua khuôn mặt của mọi người ở đây, ý nghĩ của lời nói không cần phải giải thích nữa.
Hôm nay kẻ nào dám đụng chạm tới người phụ nữ của anh, ai cũng đừng hòng chạy thoát.
Người phụ nữ lạ mặt có lẽ là không có đủ chỉ số thông minh, không nghe thấy ý nghĩa trong lời nói của anh ta, cô cô buồn bực một lúc, hỏi một cách thiếu thuyết phục: “Tôi không thể so sánh với cô ấy, nhưng cô ấy cùng với những người đàn ông khác có quan hệ không rõ ràng.”
Câu nói tiếp theo của Mạc Du Hải khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến
ngẩn ra: “Bởi vì cô ấy là vợ của tôi.”
Khi Hạ Nhược Vũ nghe thấy anh ở trước mặt mọi người, cứ như vậy mà công khai mối quan hệ giữa hai người. Cô thậm chí còn không kịp chuẩn bị tâm lý, cũng giống như mọi người, ngây
ngốc nhìn anh.
Cô chắc chắn là nghe lộn rồi, Mạc Du Hải khi nãy nói rằng cô là vợ của anh ấy sao?
Khóe mắt Mạc Du Hải liếc nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn có phần ngốc nghếch đáng yêu kia, cong khóe miệng, lại nhanh chóng buông xuống, tốc độ nhanh tới mức dường như chỉ là ảo giác.
Không biết ai đã bấm đèn flash, những tay săn ảnh kia dường như đã kịp phản ứng lại, mặc kệ bản thân đang bị áp chế tại đây, điên cuồng chụp ảnh hai người trước mặt.
Mức độ phấn khích không dưới
năm triệu.
Mạc Du Hải ôm người phụ nữ ngốc nghếch vào lòng, nhìn máy quay với vẻ mặt bình thản, dáng vẻ thản nhiên, lãnh đạm, đẹp trai ép chết người.
Anh khẽ nháy mắt với những người xung quanh, sau đó có người dẫn bọn họ đi.
Trong vòng chưa đầy hai phút, tất
cả những người có mặt tại hiện trường
đều đã được dọn sạch sẽ.
Người phụ nữ lạ mặt tưởng rằng họ nhiều nhất sẽ bị đưa về đồn, vừa lên xe lại phát hiện, hai người bọn họ bị bắt tới một chiếc xe riêng biệt.
“Các người làm cái gì vậy? Không phải là đi tới đồn cảnh sát sao?”
Chỉ có người trợ lý, mặt không biểu tình đối mặt với tất cả những chuyện này, cô sớm đã biết sẽ có kết quả như thế này nên không hề kinh ngạc chút nào, có chút khó chịu nói: “Cô có thể
im đi được không”
“Không phải cô nói là sẽ không sao
mà? Bọn họ muốn đưa chúng ta đi đâu, tôi không làm nữa, tôi muốn về nhà” Người phụ nữ lạ mặt chật vật
muốn bước xuống xe.
Người trợ lý liếc nhìn cô một cách đầy thương hại: “Mọi thứ đã quá muộn rồi, nhiệm vụ của chúng ta đã thất bại”
Đúng lúc người phụ nữ lạ mặt đang choáng váng thì người trợ lý bất ngờ lao ra đánh bay những người bên cạnh, không biết từ lúc nào đã rút từ trong túi ra một con dao găm, cố hết sức rồi đâm thẳng vào ngực người phụ nữ.
Người phụ nữ xa lạ không chỉ cảm thấy ngực đau nhói, không dám tin nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hờ
hững của người phụ nữ trước mặt, cô †a còn chưa kịp lên tiếng, người trợ lý đã rút dao ra, máu phun ra ướt đẫm cả người, thấm ra áo choàng bên ngoài.
Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, quần áo trên người cô đều dính đầy máu, thậm chí cô ta còn không biết tại sao mình lại chết.
Chẳng phải họ chỉ cần cô ngồi tù thôi sao, tại sao còn muốn giết cô, nhưng không còn ai có thể nói cho cô
biết câu trả lời.
Tất cả mọi người đều mất cảnh giác trước tình huống như thế này, người trợ lý khinh thường liếc nhìn những thị vệ xung quanh: “Thay tôi nói
với Hạ Nhược Vũ đây mới chỉ là bắt đầu thôi”
Lời nói vừa dứt, dao trong tay cô ta lập tức đâm mạnh vào ngực, sức lực cùng tốc độ đó nói lên ý định bắt buộc phải chết.
Tiếc là con dao của cô ta chỉ kịp xuyên qua da, cổ tay đã bị người khác nắm lấy, dù cố gắng thoát ra nhưng cũng chỉ nghe thấy tiếng cạch, là tiếng
Xương vỡ vụn.
Người đàn ông nói với giọng điệu giêu cợt: “Ồ, thật xin lỗi, dùng lực hơi mạnh, làm gãy cổ tay của cô, nhưng hiện tại tôi cũng không định giúp cô chữa trị, cô đành chịu đựng một chút
đi”
“Anh!” Người trợ lý toát mồ hôi hột, nhưng trên mặt không khỏi xuất hiện đau đớn.
Kiều Duy Nam không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Thật ngưỡng mộ, loại đau đớn này mà còn có thể chịu đựng được”
Thấy cô cử động miệng, anh vẫn cười toe toét nói: “Nếu cô thích cắn vào lưỡi, tôi đề nghị kêu người đem cằm của cô tháo xuống, đương nhiên cô có thể không cảm thấy đau đớn, hoặc là tôi có thể giúp cô miễn phí nhổ một cái răng.
Người trợ lý nghe thấy giọng điệu thoải mái của anh ta, không khỏi toát mồ hôi lạnh sống lưng, chết không đáng sợ nhưng đáng sợ chính là chịu sự dày vò của kẻ khác.
“Cũng không mau tống người vào tù, nếu lại để người chết nữa, các người cũng biết tính khí của Du Hải rồi” Kiều Duy Nam liếc nhìn bọn họ.
Những người khác đều cung kính
đáp lại: “Vâng, cậu chủ Nam”
Một giây tiếp theo, anh ta lại tiếp tục vẻ mặt cười toe toét: “Được rồi, đưa người về trước. Nếu không hợp tác thì cứ làm theo những lời tôi vừa nói.”
Ngừng một chút, anh liếc nhìn ánh mắt mắt của người phụ nữ xa lạ đã chết kia, ân cần nói với người trợ lý: “Cô nhìn xem, ánh mắt của cô ta có phải
vẫn luôn nhìn cô chằm chằm không”
Hóa ra sau khi người phụ nữ lạ mặt bị một dao giết chết, gục xuống, ánh mắt cô ta vẫn không nhắm mắt, đúng lúc nhìn thẳng vào vị trí của người trợ lý.
Khi bị anh ta nhắc nhở chuyện này, người trợ lý vô thức nhìn về phía người phụ nữ xa lạ kia, đúng lúc bắt gặp ánh mắt vô thần như mắt cá chết kia, một người có tinh thân mạnh mẽ đến đâu, linh hôn cũng vẫn sẽ bị tác động.
Sự sợ hãi trong đôi mắt không lừa gạt người.
Sau khi đạt được mục đích, Kiều Duy Nam cũng không ở lại làm gì, đóng
cửa lại vỗ vỗ vào kính.
Chiếc xe không nhanh không chậm lao ra khỏi nơi đó.
Kiều Duy Nam nhìn về phương hướng của chiếc xe và thở dài: “Ôi, tôi thật sự quá đẹp trai, chính tôi cũng phải ngưỡng mộ bản thân mình.”
Ở bên kia, đám người đã giải tán hết, Hạ Nhược Vũ vẫn còn đang ngẩn người.
Cho đến khi Đường Hồng Xuân xách túi đồ xuống xe đi tới, nhìn thấy
trạng thái trìu mến của bọn họ, bà cũng giật mình: “Nhược Vũ?”
Hạ Nhược Vũ như tỉnh lại từ trong mơ, chỉ thấy mình vẫn bị người đàn ông ôm trong lòng, lương tâm cắn rứt mà đẩy tay anh ra, giơ tay vuốt vuốt tóc, mất tự nhiên nói: “Mẹ, mẹ, mẹ, sao mẹ
lại ở đây? ”
“Ba của con ra khỏi phòng phẫu thuật rồi sao?” Đường Hồng Xuân nhìn thấy ánh mắt của cô đang tránh né, khuôn mặt đỏ bừng vẻ kỳ quái, không
nhịn được hỏi: “Con làm sao vậy?”
Vốn dĩ bà muốn hỏi con gái Mạc Du Hải bị làm sao, nhưng sau khi nghĩ lại thấy không thích hợp, nên đã hỏi
theo cách khác.
“Ba đã ra ngoài rồi, không có vấn đề gì lớn, bây giờ đang ngủ rồi, mẹ đi mua đồ ăn cho ba, mẹ đi trước đây.”
Hạ Nhược Vũ thấy rằng bản thân cô thật sự rất rất tuyệt vọng, vừa có chuyện lại muốn bỏ chạy.
Đặc biệt là khi đối mặt với Mạc Du Hải, cô đặc biệt không muốn đối mặt với anh.
Chưa đi được mấy bước, giọng nói căng thẳng của Đường Hồng Xuân vang lên: “Nhược Vũ, váy của con là có
chuyện gì vậy, làm sao nó lại bị cắt…”
Nghĩ tới bên cạnh còn có một Mạc Du Hải, lời bà nói bỗng dừng lại giữa chừng.
Hình như hai tư thế vừa rồi của hai đứa dường như đang ôm nhau?
Nhược Vũ sẽ không cùng bác sĩ Hải qua lại chứ.
“, vâng, đúng rồi, mẹ, mẹ nhìn xem váy của con bị rách rồi, bác sĩ Hải tốt bụng cho con mượn áo khoác, mẹ đã tới rồi”
Hạ Nhược Vũ đảo mắt một vòng, cố tình đem cục diện xấu hổ náo loạn
đến mức này.
“Vậy sao, thế thì con mau trở về thay một bộ đồ mới trước đi, ba con đã
có mẹ ở đây.”
Đường Hồng Xuân liếc nhìn Mạc Du Hải chỉ mặc một chiếc áo sơ mị, không khỏi nghi ngờ anh.