Chương 206: Anh xuống nấu mỳ cho em ăn
Sau đó, Hạ Nhược Vũ còn nói chẳng nên lời, chỉ có thể lầm bầm đề biểu thị sự không vừa lòng của mình.
Nhưng cơ thể thì phối hợp rất thành thật.
Giường nước phát huy tác dụng quan trọng của mình dưới sự rung chuyển kịch liệt này. Mạc Du Hải dùng càng ít sức nhưng tiến vào càng sâu.
Sau ba giờ, Hạ Nhược Vũ sắp mệt tới ngất đi, còn anh thì mới thèm thuồng mà lui binh.
Xương cốt cả người Hạ Nhược Vũ như rã rời cả ra, hai mắt cô muốn híp lại nhưng bụng lại bắt đầu đánh trống.
“Ọc ọc ọc.” Một tiếng kêu ngượng ngùng phát ra từ bụng Hạ Nhược Vũ.
Trong lúc nhất thời, cả căn phòng đều trở nên im lặng.
“Đói bụng rồi.” Mạc Du Hải dùng giọng điệu trần thuật mà nói.
Hạ Nhược Vũ nói với vẻ tức giận: “Em đã nói từ lúc nãy là mình đói rồi mà.”
“Chờ anh chút.” Mạc Du Hải đi xuống giường, đưa mặt lưng cao lớn về phía cô.
Ánh sáng mông lung càng làm nổi bật
thêm cơ bắp và những đường cong hoàn
hảo của anh. Tấm lưng rộng lớn, cơ tam giác tràn ngập mạnh mẽ, hướng xuống là cái eo thon gọn, xuống chút nước là cái mông ngạo nghễ ưỡn lên của người đàn ông, còn có đôi chân dài trời sinh kia.
Hạ Nhược Vũ im lặng gào thét ở trong
Đọc thêm con dâu của nhà giàu
lòng một tiếng, cô lấy tay che mặt, nhưng lại không kiểm chế được mà nhìn lén qua khe hở. Đàn ông mà mông vềnh như thế làm gì chứ!
“Nhìn còn gì không hài lòng không?” Ngay lúc Hạ Nhược Vũ đang suy nghĩ lung tung thì Mạc Du Hải đã mặc áo ngủ xong, anh quay người lại nhìn động tác lén lút của cô.
Mặt Hạ Nhược Vũ nóng lên, cô cố ý ho khan vài tiếng rồi bình tĩnh nhấc tay xuống: “Ai nhìn anh, anh có chứng cớ không!”
“Ừ, đúng là anh không có, nhưng em làm gì thì em biết!”
Hạ Nhược Vũ oán thầm trong lòng, có phải là đàn ông được thỏa mãn ở phương diện nào đó rồi thì tính tình sẽ trở nên vô cùng tốt đúng không.
“Anh xuống nấu mỳ cho em ăn.”
Vừa mới chơi trò yêu tỉnh đánh nhau mấy trăm hiệp, bây giờ còn có sức xuống làm gì! Hạ Nhược Vũ cảm thấy nổi giận: “Em không muốn ăn, tên lưu manh nhà anh!”
Ánh mắt của Mạc Du Hải hiện lên một chút mỉm cười, anh nói với vẻ trêu đùa: “Sao, anh xuống lầu nấu mỳ cho em còn không được à.”
Mạc Du Hải dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp mang theo một chút mập mờ: “Hay là em muốn ăn xúc xích…”
“Đương nhiên anh cũng có thể thỏa mãn em, chỉ cần em muốn là được.”
“Cút…” Hạ Nhược Vũ cầm gối đầu lên rồi ném về phía Mạc Du Hải, nhưng bởi vì cô quá mệt nên gối đầu chỉ rời khỏi tay rồi tụt xuống giường.
Mạc Du Hải biết cô đang thẹn quá hóa giận cho nên cũng không để trong lòng, anh tự giác đi ra ngoài.
Hạ Nhược Vũ nằm trên giường còn có thể nghe được tiếng cười của người đàn ông kia! Chói tai quá!
Đợi tới mười lắm phút sau, Hạ Nhược Vũ không chịu được cái dạ dày rỗng tuếch của mình nên chỉ có thể mang vào đôi dép lê hình vịt vàng rồi chạy lẹp xẹp xuống lầu. Cô xuống tới nơi thì thấy trên mặt bàn đang có một bát mì sợi thơm ngào ngạt.
Đúng là anh nấu mì cho cô anh.
Rõ ràng Hạ Nhược Vũ đã rất đói bụng nhưng cô còn giả vờ như ghét bỏ: “Cũng chẳng có gì đặc biệt, nước dùng quá nhạt nhẽo.”
“Ừ, đó là của anh.” Mạc Du Hải nói với vẻ vô cùng thản nhiên.
Hạ Nhược Vũ tức run người, suýt chút nữa là cô trượt chân ngã xuống, người đàn
ông này ác liệt quá.
Hạ Nhược Vũ rất muốn kiên cường quay người đi nhưng bụng cô lại bắt đầu đánh trống rồi phát ra từng tiếng ọc ọc.
Mạc Du Hải nhếch môi rồi quay người đi vào bếp, chỉ chốc lát sau anh lại bưng ra một bát mì phiên bản cao cấp, trên mì có một cái trứng tráng vàng óng, bên cạnh còn có hai miếng thịt lưng heo xông khói, còn có mấy miếng rau củ tô điểm.
Nhìn qua có vẻ rất ngon.
Hạ Nhược Vũ vừa nghĩ tới đây thì Mạc Du Hải đã bưng bát mì phiên bản cao cấp kia đặt xuống trước mặt cô.
“Đây là của em.”
Trong giọng nói của người đàn ông có chút nhàn nhạt cưng chiều và ý cười.
Làm cho Hạ Nhược Vũ rất ngại ngùng, cô nói: “Sao anh không làm cho mình một
cái trứng.”
“Không cần, anh có hai cái rồi.” Mạc Du Hải nói rất thản nhiên.
Mới đầu Hạ Nhược Vũ không nghe hiểu ý của anh, cô tưởng rằng Mạc Du Hải cũng đã làm cho mình hai cái trứng. Nhưng một lát sau cô nghĩ ra thì xụ mặt, vì sao cô cảm giác càng ngày Mạc Du Hải càng trở nên lưu manh thế nhỉ!
Hạ Nhược Vũ quyết định giả vờ như mình không nghe thấy, mình tĩnh ăn bát mì của mình.
Căng da bụng trùng da mắt, ăn no là sẽ lười, cơ thể của Hạ Nhược Vũ cũng bắt đầu mệt mỏi, cô buồn ngủ quá, không muốn động đậy.
Dường như Mạc Du Hải hiểu được suy nghĩ của cô nên trực tiếp ôm cô lên lầu.
“Anh làm gì thế Mạc Du Hải.” Hạ
Nhược Vũ chỉ nhỏ giọng lầu bầu một tiếng còn cơ thể vẫn thuận theo nằm im trong lòng anh, cô nghiêng đầu tựa vào ngực Mạc Du Hải, lắng nghe tiếng tim đập của anh.
Hạ Nhược Vũ cảm thấy vô cùng yên lòng, giống như là dù cho bên ngoài có bao nhiêu giông bão thì người đàn ông bên cạnh này đều có thể che chở cho cô.
Cảm giác này thật tốt…
“Ngủ đi.” Mạc Du Hải thấy mí mắt của cô không thể nào mở ra được nữa thì nói.
Mắt Hạ Nhược Vũ đã díu lại rồi nhưng vẫn còn lầu bầu: “Em… em không ngủ đâu.”
Nhưng khi Mạc Du Hải ôm cô lên tới phòng thì cô đã bắt đầu ngáy to.
Có thể thấy là cuộc vận động lúc nãy đã khiến cô mệt như thế nào.
Mạc Du Hải vốn nghĩ là ăn no thì còn
có thể tiếp tục lăn giường, bây giờ xem ra phải chờ tới ngày mai rồi.
Hạ Nhược Vũ ngủ một giấc không mộng mị tới sáng.
Cô vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê thì lại bị người kéo về diễn ‘yêu tỉnh đánh nhau’ thêm mấy lần.
Cô ngủ thẳng tới giữa trưa mới thật sự tỉnh lại.
Nhìn thì thấy Mạc Du Hải đã rời đi.
Hạ Nhược Vũ nằm trên giường hận không thể ngửa mặt lên trời mà thét: “Nếu để cho em nhìn thấy anh thì em sẽ liều mạng với anh.”
Cô xoay người, cả người giống như một bà cụ bảy tám mươi tuổi, động chỗ nào là đau chỗ đó.
Có thể thấy lý do vì sao mà thái y cổ
đại lại nói với Hoàng Đế là phải khống chế chuyện phòng the, hóa ra là có căn cứ cả.
Hạ Nhược Vũ nằm thêm nửa tiếng thì mới có một chút sức lực, cô đứng dậy rồi bước xuống giường, nếu tiếp tục nằm đó thì cô nghĩ mình sẽ mốc lên mất.
“Reng reng reng.”
Điện thoại của Hạ Nhược Vũ đặt trên tủ đầu giường bỗng nhiên rung lên, cô đành phải cầm tới rồi nhấn kết nối cuộc gọi.
SÄ¡|8..”
“Nhược Vũ, cậu đang đâu đấy, có thời gian đi dạo phố một chút không.”
“Cậu muốn đi đâu dạo phố.”
“Bách hóa Thời Đại chứ đâu nữa, hôm nay mấy quầy chuyên doanh có hoạt động giảm giá, tất nhiên là phải dành giật rồi.”
Trần Hạ Thu Phương nói với vẻ thản nhiên, dân văn phòng như các cô, không có
sugar daddy, cũng không có gia thế to lớn thì chỉ có thể chờ tới hoạt động giảm giá mà đi trải nghiệm cảm giác mua sắm vui vẻ mà thôi.
Hạ Nhược Vũ suy nghĩ một chút, không phải là ở dưới tầng dưới à?: “Được rồi, cậu qua đó đi, tới nơi thì gọi tôi.”
“Đến mới gọi cậu á, tôi không chờ được đâu, cậu ra nhanh đi.” Trần Hạ Thu Phương nói.
Hạ Nhược Vũ rất thắc mắc: “Tôi ở ngay tầng trên thì sao lại phải xuống sớm như thế chứ, không phải còn tận nửa tiếng sau cậu mới tới à.”