Bạch Lê vỗ vỗ lưng anh, lại đút nước cho anh, anh mím môi, không thể nào mà đút nước cho được, mắt cô hồng hồng, tự mình uống lấy một ngụm, nâng mặt anh lên đút nước vào miệng anh.
Thẩm Ám chưa kịp nằm xuống lại ói ra.
Bạch Tuyết giặt sạch khăn lông đưa cho Bạch Lê, khẽ hỏi cô: “Có cần thay cho cậu ấy bộ quần áo khác không?”
Bạch Lê lau lau nước mắt, “Để em thay cho anh ấy, mọi người ra ngoài cả đi.”
Bạch Phi cũng bị Bạch Lê đuổi ra ngoài, cô lục tìm vali lấy quần áo cho Thẩm Ám, lấy xong rồi đặt ở cạnh mép giường, cởi quần áo Thẩm Ám ra, dùng sức nâng anh dậy, cởi áo lông và áo sơ mi ra hộ anh.
Cô dùng khăn lông lau lau thân thể nóng như lửa bỏng của anh, nước mắt không ngừng nhỏ xuống, cô cúi đầu hôn hôn mặt anh, nghẹn ngào gọi một tiếng, “Bác sĩ Thẩm…”
Thẩm Ám đờ đẫn trả lời trong vô thức, lông mày vẫn luôn nhíu chặt, vẻ mặt vẫn đau đớn như hồi nãy.
Bạch Lê lau người cho anh xong rồi cầm quần áo thay cho anh, cởi quần áo đã rất khó, huống chi là mặc vào, cô căn bản là chỉ ôm anh rồi bất động, thật sự không còn cách nào khác, lại phải nhỏ giọng gọi Bạch Phi vào.
Bạch Phi vừa liếc mắt tới thì nhìn thấy tảng hình xăm màu đen khổng lồ trên người Thẩm Ám, sợ tới mức hai mắt đều mở lớn, chân không tự chủ lui về sau nửa bước.
“Đừng sợ, giúp chị đỡ anh ấy lên.” Khoé mắt Bạch Lê vẫn còn ửng hồng, trong tay cầm quần áo, nói với Bạch Phi: “Đừng nói cho ba mẹ biết.”
Bạch Phi suýt chút nữa thì ngất xỉu, ngơ ngác gật gật đầu, lúc này mới lại gần giúp cô nâng Thẩm Ám dậy, Bạch Lê mặc áo sơmi và áo lông mới cho Thẩm Ám, lúc này mới nhẹ nhàng đặt người xuống, lại lấy khăn lông lau lau mặt anh.
Cô canh ở bên giường một hồi lâu, không thấy Thẩm Ám nói mớ nữa, dần dần ngủ say, sau đó mới mở cửa bước ra ngoài.
Trong phòng khách, Chu Quyên và Bạch Kiến Uy đang ngồi trên sô pha, hai người cầm danh mục quà tặng lên ngắm nghía, thấy Bạch Lê bước ra, Chu Quyên hỏi, “Thế nào rồi?”
Bạch Lê lấy quà tặng gặp mặt ở trong vali ra, đưa cho Bạch Tuyết và Bạch Bình, cuối cùng là một món quà đưa cho Bạch Phi, cô mở điện thoại ra, chuyển toàn bộ số tiền bản thân tích góp được tới thẻ của Chu Quyên, sau đó, lại đưa giao diện chuyển khoản đặt tới trước mặt Chu Quyên.
“Mẹ, tiền con chuyển hết cho mẹ.”
“Con có ý gì?” Chu Quyên nhìn thấy vẻ mặt cô không đúng lắm, từ sô pha đứng lên, “Hai đứa không định kết hôn à?”
“Con sẽ kết hôn với anh ấy.” Bạch Lê nhìn Chu Quyên, lại nhìn Bạch Kiến Uy đang ngồi bên cạnh, “Tiền con đã gửi hết cho mọi người, hôn lễ mọi người muốn làm thế nào cũng được, ngày mai con và anh ấy phải về.”
“Mai hai đứa về, vậy hôn lễ chúng ta phải tính thế nào?” Chu Quyên giữ chặt cô lại, “Đang êm đang đẹp mà con lại lên cơn thần kinh gì đấy?”
“Mẹ, mẹ luôn luôn nói tốt với con, vì để tốt cho con, nhưng mẹ mới là người nói chuyện phải khiến người khác tổn thương vô cùng.” Cô lại chuyển hướng sang Bạch Kiến Uy, khi nói chuyện, thân thể vẫn luôn phát run vì phẫn nộ và tủi thân, “Ba, khi còn nhỏ, ba luôn đánh tụi con, cho đến tận bây giờ, mỗi khi nhìn thấy ba là con lại nhớ tới cảm giác roi da quất lên người, chẳng phải mọi người muốn biết vì sao mà con không muốn về nhà hay sao? Đây chính là nguyên nhân, con không muốn về nhà, cả đời này con không hề muốn phải về ngôi nhà này một chút nào!”
Nước mắt cô lã chã nhỏ xuống, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào phòng Bạch Phi, nghẹn ngào hỏi, “Vì sao lại phải… đối xử với anh ấy như vậy? Những người ba người mẹ khác… sẽ… đối xử với bạn trai của con gái mình… như thế này sao? Sẽ chuốc anh ấy… thành cái dạng này sao? Rõ ràng anh ấy… không thể uống, nhưng là bởi vì ba… là ba con, anh ấy đành căng da đầu… uống với ba…”
Bạch Tuyết và Bạch Bình lấy khăn giấy lại gần lau nước mắt cho cô.
Bạch Lê che mặt lại, “Con có chứng… sợ xã hội, mọi người đều không bị như thế… không hề biết… anh ấy đã ở bên… con… Anh ấy đối xử với con… vô cùng tốt… vô cùng… vô cùng tốt…”
Cô thở ra từng hơi nặng nề, cuối cùng cũng không nhịn được khóc thành tiếng, “Vì sao chứ… vì sao lại đối xử với anh ấy… như vậy?”