Quách Nhân Hoài nếu xác thực bị điều đi, thì cũng không có quan hệ quá lớn đến Tần Lạc.
Quách Nhân Hoài là do tác phong có vấn đề nên mới bị điều đi. Chuyện như vậy, cán bộ học sinh học viện Trung y dược đều biết, có một nữ sinh tên là Khâu Thiểu Hồng. Vì để có thể ở lại trong viện y học thuộc đại học y khoa làm việc sau khi tốt nghiệp, nên từ trước đến nay luôn duy trì quan hệ cực kỳ thân mật với Quách Nhân Hoài.
Nàng lấy thân thể của chính mình làm điều kiện trao đổi, còn Quách Nhân Hoài thì đáp ứng nàng sau khi tốt nghiệp giúp nàng bố trí công tác tốt. Hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, ăn nhịp với nhau.
Nhưng mà, tin nhắn mập mờ của bọn họ bị bạn trai Khâu Thiểu Hồng học ở học viện Trung y dược phát hiện. Bạn trai của nàng nổi trận lôi đình, chạy tới phòng làm việc của hiệu trưởng tố cáo Quách Nhân Hoài.
Bởi vì nam sinh nắm giữ nội dung tin nhắn mập mờ Quách Nhân Hoài gửi cho Khâu Thiểu Hồng, mặc dù Quách Nhân Hoài cố gắng phủ nhận lão và nữ sinh tên Khâu Thiểu Hồng kia không có quan hệ gì, những tin nhắn kia vốn là định gửi cho vợ lão, không cẩn thận gửi nhầm số. Thế nhưng, chuyện này vẫn bị học sinh truyền ra.
Vì tránh cho chuyện ngày một lớn, mang đến tổn thất không thể lường cho trường. Lãnh đạo trường mời họp hội nghị khẩn cấp, điều Quách Nhân Hoài đi làm việc quản lý học sinh, ném đến bộ hậu cần của một viện phụ thuộc để nhậm chức.
Mặc dù lão hiệu trưởng nhiệm kỳ trước rất không hài lòng với kết quả này, cảm thấy đây là sự trả đũa của Lệ Vĩnh Cương. Nhưng môn sinh của mình bất tài, làm ra chuyện như vậy, lão cũng chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.
Còn chuyện rời đi của Quách Nhân Hoài không có chút quan hệ nào với Tần Lạc cả. Nếu lãnh đạo trên kia nguyện ý, chuyện này có lẽ cũng có thể dùng những biện pháp khác để giải quyết. Ví dụ như cho nam sinh kia một cái bằng tốt nghiệp đại học loại giỏi hoặc là lưu vào danh sách ủy nhiệm, vân vân.
Đầu đội nón xanh (bị cắm sừng) mà được đổi lại bằng nón quan, thì có rất nhiều nam nhân nguyện ý trao đổi.
Nhưng mà, bởi vì lần trước Tần Lạc bị đãi ngộ không công bằng, Lệ Vĩnh Cương xác thực là không có hảo cảm gì với Quách Nhân Hoài. Có cơ hội có thể một cước đá văng lão ra, tự nhiên là sẽ không nhân từ rồi.
Vì vậy, chuyện này sau khi truyền lưu trải qua một phen thêm mắm thêm muối, liền dần dần trở thành Tần Lạc dưới sự áp bức của Quách Nhân Hoài rốt cuộc phẫn nộ ra tay, truyền rằng tiểu nhân vật phản kháng lập tức đá bay Quách Nhân Hoài.
Dù sao, mâu thuẫn giữa Tần Lạc và Quách Nhân Hoài đã rõ như ban ngày. Hơn nữa, chuyện Tần Lạc làm trò trước mặt phó bộ trưởng bộ y tế làm khó dễ Quách Nhân Hoài cũng qua miệng thầy Chu mà truyền ra.
Thế nên tất cả mọi người đều cho rằng, Quách Nhân Hoài bị điều đi, trên thực tế là phó bộ trưởng Thái Công Dân ở phía sau ngầm tác động.
Cũng chính bởi vì chuyện này, mọi người lại biết thêm một mặt khác về thân thế của Tần Lạc. Lúc trước tất cả mọi người đều cho rằng chỉ quan hệ với hiệu trưởng Lệ Vĩnh Cương thôi, không ngờ hắn lại có năng lực phi phàm, có quan hệ mật thiết với cả phó bộ trưởng Thái Công Dân bộ y tế.
Đây cũng là nguyên nhân Tần Lạc vừa rồi đi vào văn phòng, mọi người vừa kính vừa sợ hắn.
Bọn họ mong ngóng đến gần, nhưng lại không dám thân cận.
Tiểu Mẫn cũng chỉ là một nhân viên văn phòng, nên cũng không rõ nguyên nhân sâu xa của chuyện này. Sau khi trải qua một hồi giải thích của nàng, Tần Lạc mới xem như là hiểu được một nửa.
"Tôi quả thật không có quan hệ gì với chuyện này". Tần Lạc cười nói. "Có điều, tôi rất hoan nghênh hắn rời đi".
"Anh thật là thẳng thắn". Tiểu Mẫn che miệng cười khúc khích.
"Nếu tôi nói là tôi không muốn hắn rời đi, chỉ sợ là không ai tin đó". Tần Lạc vừa cười vừa nói.
Đúng lúc này, điện thoại văn phòng vang lên. Sau khi chủ nhiệm văn phòng tiếp điện thoại, đừng lên lớn tiếng nói: "Chủ nhiệm gọi điện thoại tới. Bảo tất cả mọi người tới phòng họp"
Trong phòng họp, Quách Nhân Hoài cúi đầu ngồi đó, trong tay kẹp một điếu thuốc đã sắp cháy tới đầu. Mặt không chút biểu tình, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Những phó chủ nhiệm khác cũng tới rồi, đang ngồi nói chuyện cạnh một gã trung niên đeo kính vẻ mặt nghiêm túc. Hiểu nhiên, nam nhân này có thể chính là chủ nhiệm hệ mới tới học viện Trung y dược.
Đợi sau khi mọi người đến đông đủ, lúc này Quách Nhân Hoài mới dí tàn thuốc vào gạt tàn. Dùng lực rất mạnh, giống như là mang theo cả oán khí tràn ngập, thậm chí Tần Lạc còn có thể nghe được tiếng xác thuốc bị nghiền nát.
Gã quét từng người có mặt, chẳng biết có phải là quá mẫn cảm hay không, Tần Lạc cảm giác thời gian gã dựng lại trên mặt mình lâu hơn một chút.
Thật lâu sau, mới lên tiếng nói: "Bởi vì yêu cầu của công việc, tôi sắp sửa điều tới làm ở một viện. Chức viện trưởng học viện Trung y dược do Hùng chủ nhiệm tiếp nhận. Tôi rất vinh hạnh có thể quen biết mọi người, cũng rất cảm ơn mọi người trước kia ủng hộ tôi. Hy vọng trong công việc sau này, mọi người có thể tiếp tục ủng hộ và phối hợp tối với chủ nhiệm Hùng Chí Triều".
Gã quay đầu nhìn thoáng qua Hùng Chí Triều, nói: "Bây giờ, chúng tôi mời chủ nhiệm Hùng Chí Triều nói đôi lời".
Nói xong, gã liền vỗ tay đầu tiên. Mọi người cũng vỗ tay theo. Rất nhiệt liệt, ai cũng không muốn lưu lại ấn tượng không hoan nghênh cho tân chủ nhiệm ở lần gặp mặt đầu tiên cả.
Giang hồ đại hữu nhân tài xuất, các lĩnh phong tao một kỷ niên.
(Giang hồ thay đổi nhân tài xuất, các lĩnh phong tao chẳng mấy năm)
Từ giờ khắc này, Quách Nhân Hoài rốt cục đã rút khỏi võ đài học viện Trung y dược. Còn ân ân oán oán giữa gã và Tần Lạc, trong một thời gian dài mọi người cuối cùng cũng sẽ quên lãng.
Tinh lực con người có hạn. Làm sao anh có thể hao phí nhiều tình cảm trên một người không quan trọng chứ?
Cho dù là yêu hay là hận. Đều lãng phí cả. Bạn đang đọc truyện tại