Điền Loa cầu khẩn với vẻ mặt đau khổ, thái độ vô cùng chân thành cảm động.
Suýt nữa thì Tần Lạc bị tên này làm cho buồn cười, hắn cũng có phần tò mò về lai lịch của tên này liền hỏi: " Ai là người bảo anh đến tìm tôi vậy?"
" Tần Tung Hoành." Điền Loa đáp.
Tần Tung Hoành? Hóa ra là hắn.
Tần Lạc giật mình. Rõ ràng là mình đã từ chối thỏa thuận của Văn Nhân Mục Nguyệt rồi, cũng đâu có cướp người phụ nữ của hắn đâu. Sao hắn còn sai người đến tận đây tìm ta?
" Ta đã không còn trong giang hồ nữa, sao trong giang hồ còn lưu truyền truyền thuyết của ta?"
Tần Lạc không hề biết, Văn Nhân Chiếu đã sớm cho Tần Tung Hoành biết người Văn Nhân Mục Nguyệt thích là Tần Lạc. Còn lúc Văn Nhân Mục Nguyệt nhận lời mời của Tần Tung Hoành, cũng mơ hồ muốn nói cô sẽ đem theo một người nữa đến bữa tiệc.
Với đầu óc của Tần Tung Hoành, tức khắc sẽ đoán được ra người này chính là Tần Lạc.
" Tần Tung Hoành là ai vậy? Tôi không quen." Tần Lạc bối rối nói.
" Tôi biết là anh không quen, nhưng gặp là anh sẽ quen ngay thôi." Điền Loa cười ha hả nói.
" Tôi không quen anh ta. Sao phải đi gặp?" Tần Lạc hỏi.
" Có thể là muốn thỏa thuận với anh một việc. Anh yên tâm, chắc chắn chỉ là có lợi cho anh mà thôi. Quan hệ của hai chúng ta là gì? Nếu việc không có lời thì tôi đã không đến tìm anh, đúng không nào?" Điền Loa nói với vẻ thân mật, đi đến liền bá vai Tần Lạc, giống như hai người là anh em quen biết lâu năm vậy.
Tần Lạc bước sang một bước để tránh cái ôm của hắn, rồi nói: " Tôi cũng không quen anh. Anh hãy cứ nói thẳng với tôi là có chuyện gì đi. Nếu không tôi cho anh số điện thoại, anh bảo anh ta trực tiếp nghe điện thoại của tôi. Chúng tôi nói chuyện qua điện thoại cũng được. Tự nhiên tôi đi với anh thế này, nếu các anh muốn hại tôi thì làm thế nào?"
" Tôi cũng không biết là chuyện gì. Anh yên tâm đi, tôi lấy nhân cách của tôi để bảo đảm với anh, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến anh một sợi tóc." Điền Loa nghiêm túc nói.
" Nhân cách là cái gì vậy?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại