Cô Mẫn mở nắp vung, mùi rượu hoa điêu và mùi thức ăn thơm nức lan ra tận phòng bếp. Lâm Thiên lập tức đứng dậy, “Để, để em xới cơm cho ạ.” Anh rảo bước vào phòng bếp, nhìn tấm lưng cứ như đang chạy trối chết. Phó Tinh Hà cúi đầu, thưởng thức vị nước trà.
Mùi hoa quế thơm ngào ngạt tỏa khắp trong khoang miệng.
Trà Lâm Thiên tặng cô Mẫn được lấy từ chỗ ông nội, anh không tìm hiểu về trà, nhưng trà do ông anh sưu tầm, chắc chắn sẽ không tồi. Anh chạy vào phòng bếp, cầm bát cầm đũa, sau đó lại tiến lên ngửi mùi thức ăn tỏa ra.
Cô Mẫn nói: “Cô đổ hơi nhiều rượu hoa điêu vào, thành ra mùi rượu hơi nồng.” Cô mở nắp vung, “Em qua thử giúp cô đi.”
Lâm Thiên múc một muỗng canh, “Mùi này là vừa đó ạ.” Tiếng lửa bập bùng hòa cùng tiếng nước sôi sùng sục, Lâm Thiên khen tự đáy lòng: “Cô Mẫn, với tay nghề của cô mà mở nhà hàng, đảm bảo còn đắt khách hơn cả mấy nhà hàng nổi tiếng.”
Anh khen thật tâm chứ không giống như vờ vịt, cô Mẫn vốn đang rầu rĩ vì tưởng món ăn thất bại bởi bỏ hơi nhiều rượu, được Lâm Thiên an ủi như vậy nên cũng nguôi ngoai phần nào. Cô vừa bưng thức ăn ra bàn, vừa nói: “Một chàng trai tốt như em, sao vẫn còn một mình chứ.”
Lâm Thiên chia đũa ra, sờ sờ mũi: “Không phải bác sĩ Phó.. cũng độc thân hay sao ạ, anh ấy còn giỏi hơn em nhiều.”
“Con gái bây giờ thích con trai ấm áp như em.” Cô Mẫn nói, “Tiểu Phó nó như vậy..” Nói đến đây thì cô dứt lời.
Nhận ra mình lỡ lời, cô Mẫn vội sửa: “Không phải con gái bây giờ cứ như mấy cô công chúa nhỏ hay sao? Toàn được cưng chiều nuôi lớn, làm bạn trai cũng phải cưng chiều theo, mà thằng bé nó bận như vậy, việc gì cũng phải ưu tiên công việc lên hàng đầu, hơi đâu mà lo cho người khác nữa. Như thầy Lư nhà em ấy, bận ơi là bận, ngày nào cũng mổ với xẻ, tối về kể chuyện với cô cũng chỉ toàn là bệnh nhân nọ ca mổ kia.” Nghề bác sĩ nhìn vào thì rất vẻ vang, nhưng khổ thế nào người thường khó có thể tưởng tượng nổi. Mà bác sĩ khoa ngoại thì lại càng bận rộn hơn, mỗi khi thầy Lư về nhà, cô Mẫn lại phải lo chăm sóc thầy nghỉ ngơi, chỉ sợ thầy không ngủ nghỉ đủ giấc, hôm sau đang trong ca mổ lại ngủ gật thì biết làm sao.
Những nghề nghiệp khác còn có thể phạm sai lầm, chứ bác sĩ thì không thể.
Sở dĩ Phó Tinh Hà dấn thân vào con đường này, phần lớn là do ảnh hưởng từ thầy Lư.
Giáo sư Lư Hán Thành là bác sĩ chuyên khoa tim mạch nổi tiếng trong nước, mà Phó Tinh Hà thì học khoa lâm sàng ở đại học y, phẫu thuật gì hắn cũng dám làm. Năm ấy học đại học, nhờ quan hệ của cô giáo, ngày nào cũng lấy thi thể ra phẫu thuật. Bởi luôn thấy hứng thú với khoa não, cho nên lúc tới Stanford hắn học chuyên ngành giải phẫu thần kinh, ngày ngày tiếp nhận tri thức mới. Giờ đã trở thành bác sĩ đứng đầu chuyên khoa não, còn từng được nhận giải thưởng Albert Lasker.
Cũng bởi vì thành công đến nhanh hơn người thường, cho nên thứ Phó Tinh Hà thiếu nhất chính là giao lưu với mọi người. Hắn không nói chuyện với người ta, ở một mình, đi làm một mình, cũng không giao lưu với đồng nghiệp, không ăn uống liên hoan. Hắn cứ một thân một mình cuồng công việc như vậy, còn cần tìm đối tượng gì nữa? Càng chưa nói tới chuyện Phó Tinh Hà thích đàn ông, cho nên cô Mẫn lại chẳng có cách nào để giúp hắn.
Trước kia cô thường nhắc nhở thẳng thắn trước mặt Phó Tinh Hà, nhưng giờ có Lâm Thiên ở đây, chuyện này liên quan tới đời tư của Phó Tinh Hà, cho nên cô không thể nói tiếp.
“Tiểu Phó à, dạo này con ở nhà tĩnh dưỡng, hay để cô tới giúp con hằng ngày nhé? Con xem con ở một mình như vậy, chắc chắn sẽ có chuyện bất tiện, cô tới nấu cơm quét dọn nhà cửa giúp con..”
“Cô à,” Phó Tinh Hà cắt ngang lời cô, “Không cần phải vậy đâu ạ.”
Hắn có mời giúp việc tới nấu cơm dọn dẹp, trước đây hắn bận rộn đi làm, cô giúp việc sẽ nấu cơm trước rồi để vào tủ lạnh, Phó Tinh Hà về nhà thì bỏ vào lò vi sóng quay, đợi nóng lên rồi ăn.
“Giờ cô về hưu rồi, cả ngày chẳng có gì để làm, mà lão Lư thì lại không có ở nhà, tay em như vậy cần có người chăm sóc, em đấy, việc gì phải cố chấp đòi ra viện như vậy…”
Phó Tinh Hà nói đối phó qua loa vài câu, khiến cô Mẫn không có gì để nói nữa, chỉ đành phải thở dài, “Em xem em ấy..”
Lâm Thiên nghe hai người họ nói chuyện, rất muốn giơ tay lên xung phong rằng mình có thời gian, anh biết nấu cơm dọn dẹp, có thể giặt quần áo, hơn nữa còn rất yên tĩnh nữa.
Nhưng anh biết vậy thì không hay.
Tám giờ hơn, sắc trời dần ngả tối. Buổi tối xe cộ nườm nượp, cô Mẫn sợ xảy ra sự cố gì, nên để hai người về trước. Cô đưa hai chậu hoa xuống cốp sau xe của Lâm Thiên, nói là cho hai người mỗi người một chậu, để trong nhà nhìn cho thoải mái.
“Đó giờ không thấy em lái xe mà.” Cô Mẫn đứng bên đường chào tạm biệt họ, “Đi đường cẩn thận nhé, về rồi thì báo cô hay.”
Lâm Thiên khởi động xe, chiếc Wrangler chạy trên đường cái chậm chạp hệt như một chú ốc sên bò, nhưng anh lại chẳng thèm để tâm. Lúc này đây anh đang bận kích động vì hai chậu hoa ở phía cốp sau xe kìa. Chậu hoa không nhẹ lắm, điều này nghĩa là sao? Nghĩa là anh phải giúp bác sĩ Phó bị thương ở tay mang chậu hoa lên nhà đó!!! Nghĩa là anh sẽ được vào nhà bác sĩ Phó đó!!! Mà nói không chừng bác sĩ Phó sẽ tiếp khách hỏi anh có muốn uống gì hay không đó!!!!
Buổi tối ở Hỗ Thị, đường tắc cứng, đèn đường vàng ấm áp hòa cùng những ánh đèn đỏ phía sau xe, trong khoang xe nhỏ, tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên như nhịp hòa ca.
Bác sĩ Phó nhìn về phía trước, hắn dựa vào lưng ghế, cứ như là người lái xe vậy, vẻ mặt hắn điềm nhiên hờ hững. Lâm Thiên nhìn hàng xe cộ ngay ngắn bên ngoài, lại kìm lòng chẳng đậu mà quay đầu nhìn bác sĩ Phó. Phó Tinh Hà lúc nào cũng có bản lĩnh xem nhẹ ánh mắt người khác, lúc nào hắn cũng có thể làm theo ý mình dưới ánh nhìn của đám đông, nhưng đến khi Lâm Thiên nhìn sang, hắn lại chẳng thể coi nhẹ được.
“Trên mặt tôi có gì à?” Hắn nói đùa.
Tại anh đẹp trai quá mà.
Lâm Thiên mỉm cười lảng sang chuyện khác: “Không biết tắc đến khi nào nữa.” Anh thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, lấy giọng điệu lơ đãng mà khẽ cất tiếng hỏi: “Bác sĩ Phó, sao anh không có bạn gái? Em đoán, chắc anh có nhiều người theo đuổi lắm nhỉ…”
“Chắc cũng có nhiều người theo đuổi cậu lắm nhỉ.” Ánh mắt hắn như hỏi ngược lại Lâm Thiên.
Lâm Thiên gãi đầu, “Em.. em không gặp được ai thích hợp.” Người đàn ông trước mặt đây chính là người mà anh muốn, nhưng anh lại chẳng thể thành thực nói ra.
Bác sĩ Phó cười cười, nhớ lại cuộc nói chuyện giữa mình và cô, khi đó cô hỏi cậu bạn chăm sóc hắn trong viện đâu rồi. Phó Tinh Hà trả lời, “Cháu xuất viện, người ta cũng có việc bận.”
“Cứ để người ta chăm sóc mãi cũng không hay,” Cô hắn đắn đo tìm từ: “Nhưng mà cháu thực sự không có ý gì với cậu ấy sao?”
Phó Tinh Hà im lặng, đoạn nói: “Cô nghĩ nhiều rồi.”
“Cuối cùng bác sĩ Phó nhà chúng ta cũng động lòng rồi.” Cô cổ vũ hắn, “Nhân khoảng thời gian này rảnh mà năng qua lại một chút đi, không làm người yêu thì cũng có thể làm bạn mà.”
“Với cả, giờ trai đẹp tám phần mười là gay, không dưng cậu ấy vô duyên vô cớ tới chăm sóc cháu làm gì?”
Phó Tinh Hà thầm nghĩ, đúng là hắn có chút hứng thú với Lâm Thiên. Nhưng là do đột nhiên dạo gần đây hắn rảnh, nếu hắn bận rồi, dù là người đẹp đến mấy đứng trước mặt hắn, cũng không hấp dẫn bằng một khối u. Nhớ ngày đầu tiên hắn nằm viện, mọi người ai cũng lo cho vết thương trên tay hắn, đứng trước giường bệnh hắn nói “Tuyệt đối không được nhân nhượng” cứ như bàn chuyện quốc gia đại sự vậy. Sau đó thì Lâm Thiên bước vào.
Ánh mắt cậu ấy lướt qua đám đông ầm ĩ, rồi dừng trên người hắn.
Viện trưởng Lôi bất đắc dĩ nói: “Bạn cậu tới rồi.” Viện trưởng mời Phó Tinh Hà về nước lâu như vậy, nhưng vẫn chưa từng gặp bạn bè hay người nhà của hắn.
Bác sĩ Phó là một kẻ cuồng công việc, trong đầu chỉ bận lo nghĩ mấy ca mổ, có những khi nửa đêm viện trưởng đi qua, trông thấy bác sĩ Phó đang nằm thiếp đi trên giường bệnh ở hành lang, lúc mình đi ngang qua không cẩn thận vấp phải thứ gì đó, Phó Tinh Hà liền ngồi dậy, hắn day day ấn đường nói: “Còn một ca phẫu thuật cắt bỏ bán cầu não..”
Uống một cốc Latte xong, mười phút sau, hắn lại như siêu nhân mà bước vào phòng phẫu thuật.
Hơn nữa trong quá trình phẫu thuật, hắn không nói chuyện câu nào, y tá đứng bên mệt muốn ngủ gật, đột nhiên bị giọng hắn làm cho tỉnh người: “Nhíp.”
Bác sĩ Phó như vậy, nghe Lâm Thiên trả lời xong, liền hỏi: “Thích ai rồi à?”
Cả người Lâm Thiên cứng căng lên, cột đèn phía trước chuyển sang màu xanh, những chiếc ô tô con chậm chạp chuyển bánh, anh bối rối lắc đầu: “Không ạ.. em một mình quen rồi.”
Mà bác sĩ Phó, lại nhớ tới lời cô Mẫn nói qua điện thoại “Nó thầm mến một người rất nhiều năm rồi.”
Nụ cười trên môi hắn nhạt dần, Lâm Thiên lại càng nhấp nhổm không yên, mặc dù với anh mà nói, bác sĩ Phó yên tĩnh mới là bình thường, nhưng bầu không khí quá tĩnh lặng lại khiến anh hoảng hốt.
Xe lái tới bên ngoài cổng tiểu khu, bảo vệ thấy mặt bác sĩ Phó liền cho vào, bác sĩ Phó ngồi trên ghế chỉ đường: “Rẽ trái… bên phải.. dừng.”
Lâm Thiên chủ động xuống xe giúp hắn mở cửa, sau đó đi vòng ra phía cốp sau, ôm một chậu hoa xuống. Anh không tìm hiểu gì về hoa cỏ, cô Mẫn nói là hoa lan gì đó, mà anh quên mất rồi.
Anh ôm chậu hoa, nghiêng đầu chăm chú nhìn bác sĩ Phó.
“Làm phiền cậu quá rồi.” Hắn mở khóa mã của khu nhà, lúc tiến vào thang máy, một cơn gió thốc qua.
Lâm Thiên cười nói: “Em khỏe mà.”
Phó Tinh Hà vào thang máy, ấn nút lên tầng lầu. Hành động của Lâm Thiên rất tự nhiên, khiến Phó Tinh Hà cứ có ảo giác kì lạ, Lâm Thiên tựa như một người bạn cũ rất hiểu về hắn vậy. Nhưng thực tế, không ai hiểu hắn cả, hắn là bác sĩ khoa ngoại, hắn không có bạn bè, cũng không tham gia xã giao, lại không có gia đình của riêng mình, ngay cả chính người nhà cũng không hiểu về hắn.
Nhưng hắn lại cảm thấy Lâm Thiên thật quen thuộc, nhất cử nhất động của cậu, luôn khiến hắn cảm thấy thật thoải mái, cho dù có hỏi một vài vấn đề riêng tư, hắn cũng không cảm thấy có gì bất ổn. Người như Lâm Thiên, nhất định là mẫu người mà thầy cô bạn bè trong lớp thích nhất. Bước ra ngoài xã hội, dù năng lực có tệ tới đâu, cũng vẫn giữ được quan hệ tốt với cấp trên đồng nghiệp.
Bác sĩ Phó nhập mật mã, hắn không che, nhưng Lâm Thiên lại rất tự giác mà ôm chậu hoa quay đầu nhìn qua chỗ khác.
“Vào đi.”
Bác sĩ Phó ở trong căn nhà 70m2 hai phòng ngủ, có vẻ tốn rất nhiều tâm tư trang trí, tất cả đều là đồ nội thất kiểu Trung Quốc, phong cách thanh nhã cổ xưa. Đập vào tầm mắt là phòng khách thông ra ban công, trong nhà không có TV, bên tay phải có phòng bếp và ban công nhỏ để phơi quần áo, bên tay trái là chiếc tủ lạnh hai cánh, tiếp đó có một căn phòng khách nhỏ, bên cạnh là phòng ngủ.
Phòng khách thông với ban công, thoạt trông có vẻ trống trải. Ngoài ban công có một chiếc bàn, còn có một chiếc máy chạy bộ, trên mặt bàn có đặt một chiếc laptop và một chậu hoa nhỏ, hình như được mang về từ chỗ cô Mẫn.
Trên tường có treo vài bức tranh chữ.
Lâm Thiên đứng ngoài cửa không dám bước vào, Phó Tinh Hà cầm một đôi dép mới toanh đưa ra cho anh, nói là hắn mua dự bị cho mình.
“Nhà đó giờ chưa có khách, đặt chậu hoa xuống đi.” Phó Tinh Hà mở tủ lạnh: “Muốn uống chút gì không?”