Phó Tinh Hà chủ động xử lý, khác với Lâm Thiên xử lý. Phó Tinh Hà can dự vào, khó tránh khỏi có lời đàm tiếu về hắn, mà cách xử lý của Lâm Thiên thì lại hơi thiếu tình người một chút.
Lâm Thiên nhìn dòng xe ứ đọng, tất cả đều bị tắc nghẹn, không có cảnh sát giao thông, Lâm Thiên liền choàng người qua hôn hắn, “Anh soái quá đi à.”
Phó Tinh Hà bị hôn chụt lên mặt, mỉm cười đẩy anh ra, “Lâm Thiên à, đang lái xe đấy.”
“Em không kiềm chế được.” Đôi mắt Lâm Thiên sáng lên, “Có điều lần sau để em xử lý đi, em không muốn người khác bàn tán về anh.”
“Không ai dám nói anh đâu.” Phó Tinh Hà nói.
Lâm Thiên nghĩ kể cũng đúng, bác sĩ Phó rất có uy quyền trong viện, chuyện lần trước hắn bị thương, bị nói nhiều như vậy bởi có hai nguyên nhân, một là bác sĩ Đàm giở trò phía sau lưng, hai là mọi người trong viện cho rằng sau này bác sĩ Phó không thể cầm dao mổ được nữa. Nhưng ngày nào hắn còn có thể phẫu thuật, thì ngày ấy hắn vẫn còn uy quyền.
Dòng xe cộ trước mặt tản đi, Phó Tinh Hà từ từ khởi động xe, họ đi mất hai mươi phút mới về tới nhà, lúc này Lâm Thiên bắt tay vào nấu nướng.
Anh nấu gì Phó Tinh Hà cũng thích cả, phân lượng cơm Lâm Thiên làm rất hợp lý, hai người ăn no căng.
Lâm Thiên thu dọn bát đũa, hỏi: “Mai anh được nghỉ thay ca đúng không nhỉ?”
Phó Tinh Hà ừ một tiếng, Lâm Thiên hớn hở nói: “Hay là chúng ta thử ở ban công có được không? Tầng trên nhập viện rồi, bên cạnh không có ai, tầng dưới thì ngủ từ lâu rồi.” Lâm Thiên muốn làm chuyện này từ lâu rồi, nhưng nhà Tôn Kha nuôi con Poodle kia ngoài ban công, con cún kia tuy bé xíu, nhưng trông gà hóa cuốc, gió thổi cỏ lay một tí cũng sủa inh ỏi cả lên.
Tôn Kha nhập viện, mẹ cậu ta phải ở viện chăm sóc cậu ta, chú Poodle kia được đưa sang nhà bạn chăm.
Lâm Thiên nói: “Ở ban công nhà anh có cái xích đu đó, em muốn thử một chút.”
Phó Tinh Hà chẳng buồn ngẩng đầu lên, hắn đã quen Lâm Thiên như vậy rồi, “Em kêu lớn lắm.”
Ý là, dễ bị người khác nghe thấy, sau đó báo cho bảo vệ.
“Em không kêu được mà.” Lâm Thiên vội nói, “Em nhịn được, nếu không nhịn được, anh bế em vào phòng là được mà.”
Phó Tinh Hà lật tờ báo, ngước mắt lên nhìn anh, cuối cùng nói được: “Bên ngoài lạnh, mười phút thôi rồi đi vào, nếu không sẽ bị cảm.”
Lâm Thiên không dám ý kiến ý cò, anh thấy, bác sĩ Phó trông có vẻ cổ hủ vậy thôi, thực ra không sợ trời chẳng sợ đất, hắn chẳng để ý cái gì, cũng không sợ một ai, chỉ cần tác động kích thích một chút hắn sẽ làm. Ví dụ như lần trước chơi rung xe, không phải bác sĩ Phó chủ động hay sao?
Bên ngoài trời lạnh, còn chưa tối hẳn, phía dưới có người qua lại, ánh đèn sáng chói như sao. Bởi vì quá lạnh, Lâm Thiên mặc quần ngủ, anh chỉ kéo một tí xuống, sau đó nằm úp xuống xích đu bên ban công.
Chỉ tụt quần xuống có một tí mà Lâm Thiên vẫn lạnh không chịu được, hồi chiều mưa như trút nước, giờ vẫn có giọt mưa phùn, mưa hắt vào ban công, hắt lên gương mặt Lâm Thiên, anh run lẩy bẩy, “Anh, anh à, anh nhanh lên một chút, em lạnh quá.”
Một tay Phó Tinh Hà giữ lấy eo anh, đè thấp xuống, nhưng vẫn từ từ tốn tốn, “Không phải em thích làm ở đây hay sao?”
Lâm Thiên muốn khóc, “Em sai rồi. Em tưởng trời không lạnh lắm, chúng mình để lần sau đi, đợi ấm hơn một chút, xuân sang rồi làm.”
Anh lạnh phát sợ, Hỗ thị trời lạnh, cái lạnh ướt át, mỗi lần Lâm Thiên tắm xong chui vào trong chăn, đều cảm thấy ướt lạnh, lạnh đến độ muốn đóng băng, phải ủ ấm một lúc mới đỡ. Anh ủ ấm giường xong, còn nhường cho bác sĩ Phó ngủ. Thời tiết như vậy, khiến người ta cảm thấy mùa này kéo dài đến đáng sợ, thể như thời gian cũng đóng băng.
Phó Tinh Hà thấy anh biết sai rồi, liền nhấc chân anh lên, bế anh đi vào trong phòng, “Em có biết có nhà để kính viễn vọng, ngày ngày nhìn trộm nhà đối diện, chúng ta làm ở sân thượng như vậy, rất dễ trở thành mục tiêu cho mấy người ấy.”
“Thật á..” Khu nhà bác sĩ Phó được xây vòng tròn, ở giữa là vườn hoa. Với thiết kế như vậy, ban công các nhà đối diện với nhau, nhưng quan hệ hàng xóm của họ tương đối lạnh lùng. Về căn bản có cùng bước vào thang máy cũng không chào hỏi gì.
Nếu có người nhìn trộm, họ sẽ lắp một cái kính viễn vọng ở sân thượng, như vậy có thể rình lén 360 độ không góc chết.
Mà bác sĩ Phó quen với nhà tầng trên, chỉ đơn giản vì người hàng xóm kia từng gặp hắn ở viện một lần, cho rằng anh chàng tầng dưới làm bác sĩ, tốt xấu gì cũng phải giữ quan hệ, chẳng may có bệnh gì cũng có thể nhờ vả, không phải sao? Nhưng bác sĩ Phó vốn một thân một mình, khá lạnh lùng, người khác nói xin chào, hắn chỉ gật đầu một cái, sau đó chẳng thèm để ý gì đến người ta nữa.
Mông hở ra ngoài lạnh cóng, Lâm Thiên được bác sĩ Phó ôm vào, anh đòi trùm chăn làm, nói như vậy mới ấm.
Hai người đều làm việc mệt mỏi, chỉ làm một lần là xong, ngày hôm sau bác sĩ Phó nghỉ, nhưng Lâm Thiên vẫn phải đi làm.
Giờ tình cảnh khác trước rồi, ông nội đã mất, khiến công ty bị thiệt hại nặng nề, Lâm Thiên chỉ biết cố gắng gấp đôi, tranh thủ không để mất các khách hàng lớn, cũng bởi vậy mà ngày nào cũng phải họp trực tuyến. Anh còn quá trẻ, khó tránh khỏi khiến các lão gia hợp tác cùng không tin tưởng, sở dĩ trước đây còn hợp tác, bởi vì đại Phật nhà họ Lâm vẫn còn đó, nhưng giờ thì khác rồi.
Hơn nữa tới dịp cuối năm, mọi người tinh thần rã đám, nên lại càng bận hơn.
Lâm Thiên vừa kết thúc một buổi họp trực tuyến, thư ký đi vào, đưa tài liệu hợp đồng cho anh xem qua, “Sếp Lâm, đây là chiến lược ban nãy của giám đốc Tiếu, nhờ em hỏi anh chuyện thu mua Nam Dương.”
“Bảo anh ta thống kê tài sản, nhân viên cùng mọi tin tức ở Nam Dương cho tôi, sau đó đưa cho bên pháp vụ kiểm tra.”
“Còn một vấn đề nữa, chính là vấn đề thưởng cuối năm, buổi họp thường niên lần trước nói để kéo dài tới ngày làm việc cuối cùng mới phát.” Công ty thiếu nhân tài, ông nội vừa đi, các công ty “săn đầu người” bắt đầu lôi kéo dồn dập, tổng công ty Anh Thái mất đi một HR thâm niên, một giám đốc tiêu thụ, ở công ty con cũng bị kéo đi mất mấy nhân viên kỳ cựu. Thưởng cuối năm chần chừ chưa phát, chính là bởi sợ nhân viên cầm thưởng rồi liền đi tìm nơi khác.
Nhưng vấn đề này là phòng nhân sự với tài vụ tự bàn bạc với nhau, Lâm Thiên chưa từng nghe qua, anh chưa bao giờ quản vấn đề lương bổng.
Lâm Thiên bắt đầu thấy dồn dập mọi chuyện, anh day day mi tâm, “Nói với bên tài vụ, phát tiền thưởng trước ngày làm việc cuối cùng đi.”
Thư ký đi rồi, nhưng Lâm Thiên vẫn thấy đau cả đầu, anh vừa phải bận rộn với “Đầu tư Angel” của mình, vừa phải quản lý công ty, còn phải tranh thủ thời gian để ở bên bác sĩ Phó.
Hết bận rồi, anh gọi điện thoại hỏi một chút, biết tin hôm nay Đàm Kiều Kiều vẫn tới bệnh viện.
Hôm nay Phó Tinh Hà nghỉ, dường như Đàm Kiều Kiều không để tâm lời hắn nói ngày hôm qua vào bụng, mọi người trong viện đều nói cô ta chỉ biết dính chặt lấy người ta.
Hôm nay lại là một ngày mưa dầm dề, tan tầm về nhà, Lâm Thiên cũng không nói với bác sĩ Phó chuyện này.
Hôm sau Phó Tinh Hà vừa tới bệnh viện, còn chưa xuống xe, viện trưởng Lôi đã gọi điện thoại tới.
“Cậu tới bệnh viện chưa?” Giọng ông có vẻ nghiêm túc.
“Vừa tới.”
“Trước mắt đừng vào, xảy ra một số chuyện.”
“Chuyện gì vậy?” Hắn khẽ chau mày.
“Có người báo tin về cuộc sống riêng tư của cậu cho bệnh viện,” Ông ta thở dài, “Cậu xem group khoa cậu đi.”
Phó Tinh Hà không quản group wechat của khoa, hắn cũng không dùng wechat, chỉ thi thoảng Lâm Thiên gửi chat voice qua thì hắn nghe. Hắn mở app ra, mấy tin spam nhấp nháy liên tục, là Tiểu Chu và Tiểu Dương công khai tình cảm phát lì xì, muốn đánh trôi tin nhắn của mỹ nữ Tiểu Đàm đi.
Phó Tinh Hà kéo một lúc, mới trông thấy bức ảnh, có một bức hôm qua hắn che chung ô, ôm Lâm Thiên. Chỉ là đi chung một cái ô, hành động không có gì quá đáng, nhưng mọi người đều có thể dễ dàng nhìn ra người đàn ông bung ô và được ôm có quan hệ gì. Ngoài mấy bức ảnh như vậy ra, còn có mấy bức ảnh chụp từ văn phòng ra ngoài, còn có cảnh video tối qua Phó Tinh Hà và Lâm Thiên ở ngoài ban công.
Bởi vì sân thượng trồng rất nhiều hoa, toàn là hoa cô Mẫn tặng, mà những chậu hoa kia, vừa khéo che vị trí then chốt. Nhưng động tác họ ôm nhau rất thân mật.
“Bệnh viện đang thảo luận chuyện này, nhưng cậu yên tâm, sẽ không để cậu chịu thiệt thòi đâu.” Viện trưởng Lôi son sắt đảm bảo, nếu đổi là bác sĩ khác, có lẽ ông không bảo vệ được, nhưng bác sĩ Phó thì khác. Ông là người chú trọng danh tiếng, cảm thấy không thể để bệnh viện mình quản dính vết nhơ gì. Bác sĩ có cuộc sống riêng, liên quan gì tới công việc? Từ lần trước, hai tháng trước đó lận, ông đã phát hiện ra Phó Tinh Hà và cậu chàng tới chăm sóc khi hắn nằm viện có quan hệ yêu đương rồi.
Nhưng khi đó ông không nhắc nhở Phó Tinh Hà, tình hình trong nước khác nước ngoài, văn hóa có rất nhiều khác biệt. Có một vài vấn đề phương Tây có thể chấp nhận, hoặc thậm chí chẳng coi là một vấn đề, thì về tới đây lại trở thành một vấn đề lớn.
Phó Tinh Hà nghe xong, mặt không đổi sắc, hắn mở cửa xe đi ra, nói với đầu bên kia điện thoại: “Em biết rồi.”
Hắn cũng không cảm thấy chuyện này có gì cả, liền đi vào thẳng bệnh viện, “Em sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Hắn tới bên ngoài khoa não, Tiểu Chu và Tiểu Dương đang nằm nhoài ra bàn vọc điện thoại, vừa thấy hắn liền đứng thẳng dậy: “Chào chủ nhiệm.”
“Chào.” Hắn nhìn bệnh án hôm qua đưa tới, không nói gì, thể như chưa thấy tin tức trong group wechat, như không biết xu hướng tình dục của mình bị lộ ra ngoài. Hắn lật xem toàn bộ bệnh án, Phó Tinh Hà lấy một quyển ra, “Hai người ai muốn tham gia ca cắt bỏ khối u ở tủy sống này?”
Tiểu Chu và Tiểu Dương tranh nhau giơ tay, Phó Tinh Hà khép tập bệnh án lại, “Tham gia hết đi.”
Ca phẫu thuật ấn định vào lúc 15h30, hắn ký tên xác nhận, rửa tay ra ngoài, chợt nghe thấy có người đang nói chuyện về hắn.
“Đàm Kiều Kiều đang trút giận à? Sao có thể hại chủ nhiệm như vậy chứ? Dù đây có là sự thật thì cô ta làm vậy cũng không đúng.. Bảo sao bị đánh trượt, nhân phẩm như vậy, giống hệt bác sĩ Đàm Tùng Lâm trước kia, bụng dạ hẹp hòi. Lại còn thích rình rập.”
“Nhưng chủ nhiệm đồng tính thật à?”
“Chắc thế rồi, tôi hay gặp cái cậu chàng trong ảnh kia, cơ mà không thấy rõ mặt, ảnh cũng cao xêm xêm với chủ nhiệm, còn tưởng là anh em chứ.”
“Cô còn nhớ hôm đó đánh nhau, sau đó có một người lao tới bảo vệ, đẩy người nhà bệnh nhân xuống đất không? Chính là anh ấy đấy.”
Nghe đến đây, Phó Tinh Hà đẩy cửa đi ra, mấy người đang buôn chuyện liền đứng hình, Phó Tinh Hà cũng không tỏ thái độ gì, vẻ mặt điềm nhiên như thường mà đi tiến hành nhiệm vụ của mình.
Tới khu bệnh nhân, Phó Tinh Hà mới biết mọi người trong viện ầm ĩ tới vậy, khắp nơi đủ hạng người, tiếng xấu đồn nhanh. Nhưng không phải y tá không cẩn thận để lộ, mà có người ác ý truyền tin này ra ngoài.
Nhưng khi hắn xuất hiện, mọi người đều im bặt, ai nấy đều sợ bác sĩ, kính nể bác sĩ, không dám đắc tội với bác sĩ.
Viện trưởng ngồi trong phòng làm việc của hắn đợi, vừa thấy hắn liền trách cứ: “Đã bảo cậu đừng xuống xe rồi mà, hôm nay tránh đi trước đã, sao lại tới chứ.”
Phó Tinh Hà cúi đầu xắn ống tay áo, “Có ca phẫu thuật.”
“Cậu có biết không hả! Mỗi người trong viện nói một câu là đủ để dìm chết cậu rồi!”
“Không có vấn đề gì lớn, bệnh nhân muốn cầu cạnh em, không dám làm gì trước mặt em đâu, còn sau lưng bọn họ nói thế nào, em không nghe thấy.”
Viện trưởng Lôi cảm thấy hắn nói có lý, nhưng vẫn rất tức giận, “Có kẻ nặc danh báo cáo về cậu với ban quản lý, chúng tôi điều tra một lúc, là bác sĩ Đàm Tùng Lâm trong viện chúng ta trước kia, chắc là hắn ta ôm hận với cậu, muốn hủy hoại tiền đồ của cậu!”
Vẻ mặt Phó Tinh Hà vẫn điềm nhiên như không, “Y đức của em không có vấn đề gì, bệnh nhân sẽ tin tưởng em.” Nghĩa bóng là, y đức của bác sĩ Đàm có vấn đề, cũng bởi vậy nên dư luận mới có thể đánh gục được ông ta.
“Thế lát nữa cậu đi kiểm tra sức khỏe nhé, bên quản lý kia yêu cầu.”
Phó Tinh Hà chau mày, gật đầu.
Sự việc chẳng mấy chốc mà truyền khắp bệnh viện, buổi chiều có ca phẫu thuật, lúc bệnh nhân được đẩy vào phòng mổ, đột nhiên người nhà bệnh nhân nhảy lên nói, “Tôi không muốn bác sĩ này! Anh ta là đồng tính! Bị si đa! Mấy người đổi người khác cho tôi đi!”
“Cô à,” Y tá khó xử nói, “Đấy chỉ là mấy tin đồn, lại nói, tình hình của con trai cô không khả quan, cả bệnh viện này chỉ có chủ nhiệm bọn cháu dám nhận ca mổ này thôi.”
“Đổi bác sĩ khác, tỷ lệ nguy hiểm sẽ cao hơn.”
Người nhà bệnh nhân đỏ mặt lên, “Như vậy cũng không thể để anh ta phẫu thuật cho con tôi được! Nhỡ lây bệnh thì làm sao!”
Đồng tử mắt y tá giần giật, nhìn vẻ mặt Phó Tinh Hà, thấy hắn không có gì khác lạ, vẫn lạnh lùng như trước. Đám người nhà bệnh nhân cổ hủ, nói mấy lời khó nghe thế kia, chính là đang tự đẩy bệnh nhân vào trong hố lửa.
“Tiểu Chu, cô gọi viện trưởng Lôi tới đây, nếu anh ấy bận thì gọi bác sĩ Ngô tới tiến hành ca mổ này.” Phó Tinh Hà nói, ánh mắt quét qua người nhà bệnh nhân, giọng không cao không thấp, vang vọng khắp phòng bệnh, “Tôi là bác sĩ chủ quản của bệnh nhân này, từ lúc cậu ấy nhập viện tới nay, vẫn do tôi phụ trách, bởi vậy nên tôi hiểu rõ tình trạng bệnh của cậu ấy. Ca phẫu thuật này của cậu ấy, không phải chỉ mình tôi mới có thể tiến hành, nhưng suy nghĩ chủ quan kia của cô, có thể sẽ ảnh hưởng tới tính mạng của cậu ấy.” Nói tới đây thì hắn ngừng lại, không giải thích gì về xu hướng tình dục của mình, người khác thấy sao đều không có liên quan gì tới hắn, không có chính là không có.
Y tá đi vào, nói: “Viện trưởng Lôi đang họp ban quản lý, bác sĩ Ngô nói bác ấy đang từ nhà tới, chắc phải mất bốn mươi phút.” Thực ra y tá không hề gọi cho bác sĩ Ngô, đây không phải lĩnh vực chuyên môn của bác sĩ Ngô, ca phẫu thuật này, giống như cô nói, thực sự chỉ mình bác sĩ Phó mới làm được.
Thế nhưng bệnh nhân quá cực đoan, cô cũng muốn bọn họ chịu khổ một chút, miễn cưỡng đổi bác sĩ, khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết chứ? Ừ thì mạng người quan trọng, cô không thể làm như vậy, bác sĩ Phó cũng không thể làm như vậy. Dù cho người nhà bệnh nhân có mắng chửi hắn, tỏ ý không tin tưởng, thì hắn làm bác sĩ, cũng không nên tức giận với người nhà bệnh nhân.
“Bốn mươi phút?” Người nhà bệnh nhân gào lên, mặt đỏ tía tai, như con gà bị bóp cổ, “Không được không được,” Bà có vẻ miễn cưỡng, “Không còn ai khác có thể làm à?”
Y tá nhấn mạnh, “Chỉ chủ nhiệm chúng tôi thôi.”
Vẻ mặt Phó Tinh Hà điềm nhiên, “Nếu cô miễn cưỡng muốn đổi cũng không phải là không được, nhưng phải tự chịu nguy hiểm.”
Người nhà vừa nghe vậy liền hoảng sợ, đứa con trai đang nằm trên giường bệnh cũng nói: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung nữa, con tin bác sĩ Phó, không phải cứ đồng tính thì bị Aids, mẹ đừng bôi nhọ người ta.”
“Hừ, cái thằng nhóc này, sao con lại đi nói giúp người ta chứ? Mẹ làm vậy vì muốn tốt cho con đấy.” Bà mượn được thang xuống, mặt lúc xanh lúc trắng, nói: “Thế thì thôi, phải đợi bốn mươi phút, con trai tôi không đợi được, cứ như vậy đi.. để chủ nhiệm kia của cô phẫu thuật đi.”
Y tá cảm thấy người đàn bà này không biết tốt xấu gì cả, có biết bao nhiêu người muốn được bác sĩ Phó phẫu thuật cho mà hắn còn không có thời gian, cô muốn mắng bà ta một trận, nhưng cuối cùng vẫn nín nhịn, chủ nhiệm tốt tính thật đấy, người nhà nghi ngờ anh ấy như vậy, anh lại còn chẳng để tâm. Nếu anh ấy mà để tâm thật, bệnh nhân này tiêu đời rồi.
Bệnh nhân bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Phó Tinh Hà đeo găng tay, hỏi cậu ta: “Chuẩn bị xong chưa?”
Bệnh nhân chớp chớp mắt, “Bác sĩ à, anh đừng để bụng mẹ em.”
“Không đâu.”
Thuốc gây mê được tiêm vào mạch máu, bệnh nhân từ từ nhắm mắt lại.
Bốn tiếng sau, Phó Tinh Hà ký tên xác nhận thời gian phẫu thuật, từ tốn nói: “Được rồi, đưa về phòng bệnh đi.”
Hắn đi ra ngoài, người nhà vẫn còn ở bên ngoài, áy náy nói tiếng cảm ơn bác sĩ một cách gượng gạo, ban nãy đúng là bà ngu người rồi, đây là bác sĩ đó! Bác sĩ phẫu thuật cho con trai bà đó! Bà nói như vậy, chọc tức hắn, nếu hắn phẫu thuật mà không chú tâm thì biết làm sao bây giờ?
Cũng may mà bác sĩ này còn có y đức.
Phó Tinh Hà định quay về, lại vô tình đụng phải mẹ Tôn Kha ở khoa bên cạnh.
“Bác sĩ Phó à, A Kha nó tỉnh rồi, nhưng mà nó… tình hình nó không ổn, nó không nói chuyện với tôi, tôi.. tôi muốn nhờ anh tới khuyên nó một chút.”
Hắn không nói gì, không đồng ý cũng không từ chối.
Mẹ Tôn Kha lúng túng nói: “Trước đó nó để lại bức di thư cho tôi, A Kha nó.. nó là đồng tính, thế nên tôi nghĩ…” Cô muốn nói lại thôi. Phó Tinh Hà hỏi: “Cậu bé lấy thuốc ngủ từ đâu ra? Sao lại tự sát?”
“Tôi cũng không rõ nó lấy thuốc ngủ từ đâu, nó không bị bệnh trầm cảm, cũng không có đơn thuốc,” Mẹ Tôn Kha cụp mi mắt, “Người nó yêu chết rồi, nó nói muốn xuống đó tìm người kia.”
Phó Tinh Hà không kiềm chế được mà chau mày, tụi trẻ bây giờ nghĩ cái gì vậy? Chết vì tình à?
“Ở phòng bệnh nào vậy? Tôi qua đó sau.”
“Vâng, vâng.” Cô nói phòng bệnh ra, “Cảm ơn bác sĩ Phó..”
Phó Tinh Hà nhớ tới bệnh nhân mà trước đó Tôn Kha tới thăm, cậu ta bị ung thư tụy. Hắn từng giúp phân tích tình hình của bệnh nhân, xem ảnh chụp động mạch, phát hiện tình hình vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa không thể phẫu thuật bằng tay, chỉ có thể xạ phẫu bằng dao Gamma.
Hắn tới khoa xạ trị một chuyến, tìm bệnh án của bệnh nhân, lật xem một lượt.
Bệnh nhân Cố Minh từ lúc đưa vào bệnh viện đến khi qua đời chỉ có sáu tháng, bệnh nhân là một vận động viên bóng rổ, nhưng bởi vì bị bệnh, nên không thể không từ bỏ sự nghiệp của mình. Sau khi bị bệnh, cậu ta không lập tức tới bệnh viện chữa trị mà ở nhà. Ung thư tụy là một khối u vô cùng vô cùng nguy hiểm, mức độ ác tính vô cùng cao, trị liệu cũng vô cùng khó khăn, hơn nữa bản thân bệnh nhân cũng rất khổ sở. Bởi vì căn bệnh mà mất ngủ trường kỳ, có thể bị trầm cảm, dần dần sẽ phải uống rất nhiều thuốc ngủ.
Số thuốc ngủ kia, có lẽ là để chuẩn bị cho bản thân.
Dường như Phó Tinh Hà đã nghĩ ra số thuốc ngủ của Tôn Kha lấy từ đâu tới, hắn cũng nhớ tới quả bóng rổ lần trước cậu nhóc gửi ở nhà mình. Cậu bé này có vẻ rất hướng nội, tâm lý không tốt, thường xuyên cãi nhau với mẹ mình, những người như vậy một khi người mình thích qua đời, sẽ nảy lên suy nghĩ tự sát.
Hắn gập bệnh án lại, trong lòng nghĩ suy, nói không chừng Tôn Kha không cảm kích mình đã cứu cậu ấy, mà ngược lại còn đang trách hắn.
Tuy nghĩ vậy, nhưng Phó Tinh Hà vẫn đi tới phòng bệnh của cậu ta, Lâm Thiên gửi tin nhắn qua, nói anh đã tới, đang ở đại sảnh đợi hắn, Phó Tinh Hà liền trả lời luôn.
Tôn Kha ở trong một căn phòng vip đơn, lúc đi vào, mẹ cậu ta đang cầm ống hút, giữ cho cậu ta uống, “A Kha, uống thuốc, uống thuốc đi.”
Cậu ta ghét bỏ tránh đầu đi, mẹ cậu ta không dám nói gì, giờ con trai cô thế này, cô đâu dám ầm ĩ với thằng bé?
Phó Tinh Hà nói với mẹ Tôn Kha, “Để tôi nói chuyện riêng với thằng bé một lúc.”
“À vâng! Cảm ơn bác sĩ Phó!”
Tôn Kha nhìn về phía bác sĩ Phó, nhưng vẻ mặt càng thêm ghét bỏ lạnh nhạt.
“Cậu đang trách tôi cứu cậu à?”
“Tôi là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của tôi, nếu cậu vẫn còn muốn chết, tôi sẽ không ngăn cản cậu, đây là tầng 8, nhảy xuống là đủ chết rồi, nhưng chết như vậy rất đáng sợ, óc và cơ thể bị dập nát, ruột lòi hết ra.” Hắn từ từ nói, nhìn gương mặt Tôn Kha dần trắng bệch, “Còn đáng sợ hơn cái chết của Cố Minh nhiều.”
Nghe thấy cái tên này, đột nhiên Tôn Kha ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Cậu ta nhìn bảng tên trước ngực của Phó Tinh Hà, cũng vỡ lẽ, đây là bệnh viện của hắn, chuyện xảy ra trong viện, hắn muốn tra cái gì mà chẳng được?
Cậu ta gượng gạo quay đầu đi, “Không liên quan gì tới anh.”
“Là mẹ cậu xin tôi tới đây khuyên cậu, tôi còn có việc.” Hắn nói, “Sao lại uống thuốc ngủ? Cậu tự tử vì tình, hay là cậu ta xúi giục cậu?”
“Cậu không thể có được thuốc ngủ, trừ phi có người đưa cho cậu.”
Mặt Tôn Kha hơi biến sắc, đôi mắt đỏ vằn lên. Phó Tinh Hà tỉ mỉ quan sát vẻ mặt cậu ta, thầm nghĩ: Quả nhiên không phải là bản thân muốn tự sát, cũng không phải khổ vì tình, mà là bị xúi giục. Vừa khéo bản thân cũng chẳng còn mục đích sống, mẹ đã an bài tất cả cho cậu ta, cậu ta lại ghét cuộc sống gò bó trói buộc, rất dễ bị tẩy não.
“Mẹ cậu vừa nói với tôi, sẽ không ép cậu thi vào học viện âm nhạc nữa, cô ấy nói sẽ tán thành mọi quyết định của cậu, bao gồm cả xu hướng giới tính kia nữa.” Phó Tinh Hà nhìn cậu, điện thoại trong túi lại reo lên, hắn cũng không nhiều lời với cậu nhóc này thêm nữa, chỉ là hàng xóm thôi mà.
“Mẹ cậu rất yêu cậu, cậu biết đấy mẹ cậu không thích cộng đồng LGBT, nhưng cậu xem cô ấy đi, vì cậu mà chịu tới cầu xin tôi.” Nói tới đây, Phó Tinh Hà dừng lại, “Tôi còn có việc, không nhiều lời với cậu nữa.” Hắn lấy điện thoại ra nhìn, trả lời tin nhắn cho Lâm Thiên.
Lúc đi ra ngoài, hắn nói với mẹ Tôn Kha, “Những gì nên nói tôi đã nói với cậu ấy, tâm lý cậu ấy rất yếu, đừng cưỡng ép cậu ấy làm chuyện cậu ấy không muốn, cũng đừng nói đồng tính là bệnh, là xấu xa. Đưa cậu ấy đi gặp bác sĩ tâm lý, khuyên bảo một chút đi.”
Mẹ Tôn Kha cảm kích nói lời cảm ơn, nói hắn thật tốt bụng, “Trước kia tôi ôm thành kiến xấu, cảm ơn, cảm ơn anh, cảm ơn anh bác sĩ Phó à.”
Phó Tinh Hà thường xuyên gặp cảnh bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân rơi nước mắt cảm kích, hắn ra khỏi khoa bệnh, Lâm Thiên đang đứng đợi hắn ở đại sảnh.
Trời vẫn mưa tầm tã, Lâm Thiên vẫn chỉ mang theo một chiếc ô. “Anh à, em nghe nói..”
Phó Tinh Hà gật đầu, bung ô ra, ôm lấy anh, “Đi thôi.”Tác giả có lời muốn nói:
Qua hành động cuối cùng của bác sĩ Phó có thể thấy được thái độ của ảnh rồi.
Chắc chắn sẽ có ngược đám tra kia, cũng có làm bẽ mặt bọn chúng, tui chuẩn mẹ ruột luôn!!
Sao ngày nào cũng có người nghi ngờ tui ngược vầy QAQ