Buổi chiều, huyện Chương có mưa to, cho nên bọn Sở Thanh đành phải tạm ngưng chuyện công tác lại, một nhóm bốn người cứ vậy nằm vùi mình trong khách sạn. Vương Kiều ôm máy tính ra ngoài tìm quán cà phê để viết luận văn, trong phòng chỉ còn lại một mình Sở Thanh. Cô nhắn một tin nhắn ngắn cho Trình Dịch An, sau đó gọi video luôn.
"Hôm nay anh trực ca đêm à?" Sở Thanh đến bên cửa sổ mở cửa sổ ra, nơi này tín hiệu hơi kém, thi thoảng lại đứt quãng.
"Ừm, đang tản bộ quanh hồ với ba." Trình Dịch An cầm điện thoại di động quay sang bên, "Ba, Sở Thanh ạ."
Trình Quân Diêu vẫy chào với màn hình, "Tiểu Sở, đừng quên ăn bột gạo ở huyện Chương đó."
"Vâng ạ, ngày mai làm việc xong thì đi ngay ạ." Cô nói chuyện phiếm với Trình Dịch An vài câu, sau đó giục anh mau cúp điện thoại. Đang ra ngoài tản bộ với ba mà lại gọi video với bạn gái thì không hay lắm.
Về cơ bản thì mọi công việc đã kết thúc rồi, chỉ còn lại chút món vặt thôi. Nếu thuận lợi thì đến xế chiều mai là đã có thể lên đường về nhà rồi.
Buổi tối, lúc đi ăn cơm thì Sở Thanh thấy ở xa xa Triệu Triết Thành và lão Vương đang kề vai sát cánh cùng nhau đi đến, mở miệng ra là một tiếng anh Vương hết sức thân mật. Nghe Vương Kiều nói thì Triệu Triết Thành cảm thấy đúng là góc độ quay chụp của lão Vương tốt hơn thật, thế là tâm phục khẩu phục đi cầu hòa tiện thể xin thỉnh giáo.
"Tiểu Sở, buổi chiều tôi và anh Vương đi quay chụp cảnh trên núi rồi, cô về thu dọn chút đi nhé, sáng ngày mai là về luôn được rồi."
"Buổi chiều hai người đi quay, quay cảnh rồi ư? Trên núi không mưa sao?" Sở Thanh giật nảy mình, cô còn tưởng rằng hai người này làm ổ trong phòng ngủ cơ, "Sao hai người không gọi tôi thế?"
Lão Vương khoát tay một cái nói: "Lúc chúng tôi về quần ướt cả, bảo cô làm gì."
"Anh Vương nói lúc mưa mà quay cũng rất có ý vị đó, chúng tôi quay đến khi nào xong, thì vừa đúng lúc mưa tạnh luôn, thế là thấy được cầu vồng nên lại chụp thêm hai pô nữa."
Sở Thanh gật đầu, sáng sớm ngày mai đã được về, xem ra là không ăn được bột gạo rồi.
Sáng ngày hôm sau lúc chín giờ, bốn người họ đúng giờ lên đường. Lão Vương lái xe, Triệu Triết Thành ngồi ở ghế lại phụ xe tán gẫu với anh ta. Còn ở ghế ngồi phía sau, Sở Thanh đeo tai nghe và bịt mắt để ngủ bù, Vương Kiều thì vẫn đang bận bịu gõ luận văn.
Rất mau đã đến buổi trưa, lão Vương dừng xe ở trạm dịch vụ.
"Còn hai tiếng nữa mới đến, vào ăn chút gì đi."
Sở Thanh xuống xe thì lập tức chạy vào nhà vệ sinh, sau khi giải quyết vấn đề si.nh lý thì đến quầy bán quà vặt mua thùng mì tôm. Từ đợt ăn bún thập cẩm cay ở trạm dịch vụ rồi bị đau bụng, cô thật sự không dám ăn đồ gì ở đây nữa, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định chọn mì tôm cho an toàn vệ sinh hơn chút.
Sở Thanh nhìn xung quanh bốn phía, Vương Kiều giảm béo không ăn, lão Vương và Triệu Triết Thành ăn thức ăn nhanh ở trong kia. Cô bưng bát mì tôm, vất vả mãi mới tìm được một chỗ trống để ngồi xuống, một bàn sáu người, trong đó có năm người kia đều là bạn bè, cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt. Sở Thanh đặt điện thoại di động qua một bên, cắm đầu mau miệng ăn, cuối cùng uống một hơi cạn sạch nước mì ăn liền.
Ăn xong cô về xe, Sở Thanh bật một bộ phim trên ipad lên xem. Quãng đường còn lại đổi cho Triệu Triết Thành lái xe, mới vừa lên cao tốc không bao lâu thì đột nhiên thắng gấp một cái... Thế là trán Sở Thanh đập thẳng vào phần lưng của ghế lái phụ.
Cô bị dọa đến độ vội vàng nhìn quanh ngoài cửa sổ, đằng trước bị tắc nghẽn chật như nêm cối, có lẽ là xảy ra tai nạn giao thông rồi.
Trình Dịch An vừa trực xong ca đêm về đến nhà, còn chưa kịp ngủ bù đã bị Trình Dịch Sênh kéo đến y quán hỗ trợ. Vất vả mãi mới có thể rũ cụp mí mắt xuống về nhà, lúc chờ đồ ăn lên bàn thì rảnh rỗi quá nên gọi một cú điện thoại cho Sở Thanh.
Đầu kia rất nhanh đã được kết nối, "Alo, chào ngài, đây là bệnh viện nhân dân số một của huyện Dương..."
Sắc mặt Trình Dịch An lập tức thay đổi, nói chuyện với người ta hai câu thì quẳng xuống đũa xuống chạy ra ngoài.
Đúng lúc đụng phải Trình Quân Diêu và Trình Dịch Sênh đang vào ăn cơm. Trình Dịch Sênh thấy dáng vẻ anh khác thường thì vội ngăn lại, "Làm gì thế? Xảy ra chuyện gì rồi à?"
"Sở Thanh đang ở bệnh viện." Nói xong, Trình Dịch An đẩy Trình Dịch Sênh ra xông ra ngoài.
"Đừng, mày đợi..." Trình Dịch Sênh vỗ vỗ vai Trình Quân Diêu, "Ba, ba ăn trước đi ạ, con đi xem xem sao."
Trình Dịch Sênh hết sức đuổi theo, vào lúc Trình Dịch An chuẩn bị lên xe thì cản lại, anh ta bám lấy ghế lái không cho anh lái xe, "Tai nạn giao thông ở cao tốc?"
"Ừm." Trình Dịch An gật gật đầu, lại bổ sung, "Đưa đến bệnh viện hạng hai." Nếu thật sự đã xảy ra chuyện gì mà phải làm giải phẫu gì đó, sợ là trình độ chữa bệnh của bệnh viện kia còn không bằng một đầu ngón tay của bệnh viện họ.
"Tao đưa mày đi." Trình Dịch Sênh túm người ra, "Mệt vậy còn lái gì nữa, mày cũng chưa ngủ đủ đâu."
"Không cần, anh lái xe..."
"Tao lái xe chậm đi chăng nữa cũng còn tốt hơn cả hai đứa đều nằm viện." Hiếm khi Trình Dịch Sênh lạnh mặt, "Hôm nay mày mà đòi lái thì đừng hòng ra khỏi cửa."
Trình Dịch An mím môi, đàng hoàng đi ra khỏi ghế lái vòng sang ghế lái phụ ngồi.
Lái xe ra khỏi nhà họ Trình rồi, Trình Dịch Sênh bật hướng dẫn lên, lấy bảo đảm an toàn làm điều kiện tiên quyết, một đường lao như tên bắn.
Trình Dịch An tay cầm di động, khuỷu tay chống trên đầu gối. Hai tay của anh đang run lên, trái tim nhảy lên thình thịch, cả người như thể mất hồn mà ngồi đấy.
Cái cảm giác này còn kinh khủng hơn gấp trăm lần so với lần Sở Thanh chuyển trường mà anh lại không thể liên lạc được. Như bị nhốt vào hầm băng, trong đầu như thể có cả trăm con ong bay vào kêu lên ong ong ong không ngừng.
Mấy năm nay anh cũng đã thấy hơn trăm cuộc giải phẫu, cũng đã thấy không ít những nhân họa thiên tai. Từ thuở ban đầu hãy còn khó tiếp nhận, đến giờ trong anh đã có phần chết lặng rồi. Là người thì đều phải có một lần như thế, các thế hệ nhà họ Trình người nối người theo nghề thuốc, vô cùng rõ ràng đạo lí này.
Nhưng đến khi chuyện thật sự xảy ra rồi, mới biết được một giây này mình tuyệt vọng đến nhường nào. Trong cuộc điện thoại vừa rồi đối phương chỉ nói mấy, vô cùng ngắn gọn. Mà Trình Dịch An cũng không dám hỏi, sợ nghe được từ gì đó không tốt. Bây giờ anh không còn biết gì cả, trong lòng như bị trăm cái móng cào vào, vô cùng khó chịu.
Triệu Triết Thành lái xe đến trước cổng công ty, mãi đến lúc xuống xe Sở Thanh mới phát hiện ra điện thoại của mình sai sai.
Cô bật màn hình lên xem, trên màn hình xuất hiện một gương mặt của người đàn ông nào đó. Lúc này cô mới tỉnh ra, sợ là cầm nhầm của người ta lúc ở trạm dịch vụ rồi.
Sở Thanh định đi gặp Trình Dịch An trước đã, sợ anh không gọi điện thoại được cho cô lại lo lắng. Cô đón xe đến nhà họ Trình, lúc vào tiểu viện của Trình Dịch An thì chỉ thấy Trình Quân Diêu đang chắp tay dạo bước.
"Chú ạ." Sở Thanh kéo hành lí vào cửa, "Dịch An đâu ạ?"
Trình Quân Diêu nhìn thấy cô thì hơi ngẩn ra một chút, "Thằng bé nó..."
"Nó và thằng cả đi tìm cháu." Bây giờ Trình Quân Diêu cũng không hiểu rõ tình huống lắm, "Cháu gọi điện thoại cho thằng bé đi."
Sở Thanh vô thức lấy điện thoại di động ra mở khóa vân tay, rồi đến lúc không mở được mới nhận ra chiếc điện thoại này không phải của mình.
"Chú ơi, chú mang điện thoại không ạ?" Sở Thanh cất điện thoại vào túi, để lát nữa đưa đến cục cảnh sát vậy.
Nhận điện thoại của Trình Quân Diêu rồi, điện thoại đầu bên kia vang lên hai tiếng, rất nhanh đã kết nối được.
"Alo, ba ạ?" Đầu kia, giọng Trình Dịch An như thể hát karaoke ba tiếng mà không được uống nước vậy, khàn khàn kinh khủng.
"Alo? Trình Dịch An, anh đến đó tìm em rồi à?" Giọng Sở Thanh truyền đến từ điện thoại, trong veo, còn mang theo chút nũng nịu, "Em vừa về thì đến nhà tìm anh luôn, nhưng chú nói anh và anh cả đi tìm em rồi, anh..."
"Dừng xe." Trình Dịch An đột nhiên nói.
Trình Dịch Sênh cau mày, "Tổ tông à, đang trên đường cao tốc nào có thể dừng xe chứ, ba nói gì thế?"
"Sở Thanh đang ở nhà chúng ta." Giờ phút này cả người Trình Dịch An đều thông suốt, như nắng hạn gặp mưa rào vậy, tinh thần vô cùng sảng khoái. Đầu óc cũng không còn choáng, tay cũng không còn run, giờ mà chắp cánh cho thì anh có thể bay liền tù tì hai tiếng không nghỉ.
Trình Dịch Sênh không hiểu rõ, "Không phải em ấy..."
"Không phải, về đi." Sau khi nói xong, Trình Dịch An nghiêng đầu sang bên chuyên tâm nấu cháo điện thoại với Sở Thanh.
"Được, về thì về..." Trình Dịch Sênh nghe anh bảo Sở Thanh không sao thì cũng đặt tim vào chỗ cũ được rồi. Vui vẻ hớn hở hỏi hướng dẫn khi nào thì quay đầu được.
Trình Dịch Sênh quá hiểu thằng em trai này của mình, chuyện của ba đã là sự đả kích đủ lớn với nó rồi, nếu Sở Thanh lại còn xảy ra chuyện gì nữa thì chỉ sợ là người cũng phế được rồi.
Cô ngồi trong sân hàn huyên với Trình Quân Diêu được hai tiếng rồi, lúc này Sở Thanh mới nghe thấy tiếng xe Trình Dịch An vào cửa.
Sau khi chào tạm biệt Trình Quân Diêu rồi, cô chạy về phía đỗ xe. Đúng lúc nhìn thấy Trình Dịch An xuống xe, có lẽ là chân anh cũng tê hết cả rồi, vịn cửa xe run rẩy.
Trình Dịch Sênh không thể nhìn nổi cái cảnh chua kinh khủng này, che mắt rời đi.
Sở Thanh đến bên cạnh Trình Dịch An, túm quần anh, "Cái móng heo này của anh sao thế?"
Vừa dứt lời, Trình Dịch An như thể hổ đói vồ mồi mà ôm lấy cô. Sức ở tay mạnh đến độ... Ừm, chắc chắn là có luyện nâng tạ.
"Sao thế? Anh buông ra trước đã đi, em sắp bị siết chết rồi này." Đến giờ Sở Thanh vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, "Sao anh lại đi tìm e thế?"
"Điện thoại di động của em đâu?" Động tác của Trình Dịch An không thay đổi, buồn buồn hỏi một câu.
"Lúc ở trạm dịch vụ thì cầm nhầm điện thoại ý? Lúc đến thành phố M em cũng mới phát hiện ra, lúc đầu định gọi điện thoại cho anh luôn mà lại không nhớ số điện thoại của anh, thế nên em đi nhờ xe đến."
"Cầm nhầm điện thoại? Sao em không để mình mất đi đâu luôn đi."
"Ừm... Điện thoại giống nhau mà, em nào biết được sẽ, sẽ cầm nhầm chứ." Sở Thanh ôm anh lắc lắc, "Rốt cuộc là anh sao thế..."
"Anh nghe được điện thoại từ bệnh viện."
Sở Thanh mộng mị, "Tai nạn giao thông?"
"Ừm."
Chuyện này chỉ ngắn ngủi hơn nửa tiếng đã truyền khắp vòng bạn bè, lúc ở trên xe Vương Kiều còn cho cô xem video hiện trường.
"Anh mở video kia ra mà xem." Sở Thanh vừa đau lòng lại vừa thấy buồn cười, "Trong video là năm người đàn ông, sao anh lại, lại thấy là em chứ..."