Trình Dịch An giới thiệu tỉ mỉ từng thân thích trong nhà cho Sở Thanh xong, quay đầu mới phát hiện ra ba mẹ mình không ở trong phòng.
“Ba mẹ đâu rồi ạ?” Anh quay đầu hỏi Trình Dịch Sênh.
Trình Dịch Sênh thấy anh cuối cùng cũng nhớ đến đấng sinh thành thì vừa buồn cười vừa tức giận, “Ông cha ta hay nói có vợ là quên mẹ, còn mày thì vừa lắm, không chỉ quên mẹ mà quên luôn cả ba.” Vào phòng khách lâu thế rồi mà không phát hiện ra thiếu mất hai người sống sờ sờ, đôi mắt tựa hạt châu kia chỉ chăm chăm nhìn vợ tương lai thôi.
“Được rồi, đừng đùa Tiểu An nữa.” Ông nội Trình hoà giải, “Khó lắm thằng bé mới đưa được một cô bé về nhà, quản bọn họ làm gì... Ba cháu nhận được thông báo đến thành phố T, mẹ cháu đang giúp nó thu dọn đồ đạc. Lát nữa đưa Tiểu Sở đến chào hỏi cái là được rồi, bảy giờ tối ba cháu bay.”
Trình Dịch An lên tiếng, sau khi chào tạm biệt với trưởng bối trong nhà đi đưa Sở Thanh vào nhà sau.
“Đến lúc ăn Tết bác trai có về không?” Hôm nay đã là hai mươi bảy tháng chạp rồi, không biết có thể về kịp để ăn cơm tất niên không.
Trình Dịch An lại rất quen với sự bận rộn của ba mẹ mình rồi. Mẹ anh thỉnh thoảng nhận lệnh đi công tác thôi thì cũng coi như nhàn hạ, chứ ba anh thì quanh năm suốt tháng phải đi họp ở bên ngoài. Được vài ngày nhàn rỗi ở trong nhà, rồi đột nhiên bị gọi đi cũng là chuyện thường thấy.
“Ba, mẹ.” Trình Dịch An gõ cửa phòng, bên trong truyền giọng của mẹ Trình, bảo họ đến phòng tiếp khách nhỏ chờ.
Trong nhà họ Trình có từng căn nhà ở độc lập, từng sân nhà nối tiếp nhau nhưng lại tách ra với nhau, bảo đảm không gian riêng tư của từng người.
Bố cục của phòng tiếp khách giống như ở đại sảnh ban nãy, chỉ là không gian nhỏ hơn một nửa. Trên tường treo mấy bức tranh thủy mặc, còn có một bộ thư pháp. Sở Thanh nhìn chữ treo trên đó mãi mà không thể nhận diện nổi đó là chữ gì, cũng không có ý định hỏi Trình Dịch An. Có lẽ đó là lối viết chữ thảo[1], bút pháp vô cùng buông thả.
[1] Thảo thư (草書, cǎoshū, sousho) hay chữ thảo là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa.
So với triện thư, lệ thư, khải thư và hành thư, thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả. Mức độ đơn giản hóa của chữ thảo là lớn nhất trong số các kiểu chữ Hán có những chữ Hán mà theo lối khải thư thì viết nhiều nét nhưng theo lối thảo thư thì chỉ cần một nét. Vì vậy thảo thư thường được dùng trong các trường hợp như tốc ký, thực hành nghệ thuật thư pháp, viết thư hay viết nháp một bản thảo. Tuy nhiên, thảo thư rất khó đọc, những người chỉ quen dùng khải thư (kiểu viết thông thường) có thể không đọc được các văn bản viết bằng thảo thư. (nguồn Wikipedia)
Sở Thanh và Trình Dịch An ngồi chờ trong phòng khách một lúc thì ba mẹ Trình bước ra từ trong phòng ngủ.
Ba Trình đang cầm vali bằng da trong tay, thấy Sở Thanh đẩy gọng kính màu vàng, vui vui vẻ vẻ, “Tiểu Sở à, mấy ngày nay còn đau đầu không con?”
Sở Thanh không hề nghĩ rằng việc mình đến chỗ Trình Dịch Sênh khám bệnh thôi mà bệnh tình truyền khắp nhà họ Trình rồi. Cô cười lắc đầu nói không hay đau nữa rồi, sau đó đứng dậy chào hỏi ba mẹ Trình.
Lần đầu tiên cô gặp hai người họ là vào buổi họp phụ huynh trước khi nghỉ hè năm lớp mười một, khi đó trường yêu cầu mỗi nhà phải có ít nhất một phụ huynh tham dự.
Ba mẹ Trình Dịch An vì chuyện ai đi họp phụ huynh mà ầm ĩ mãi. Nhà người khác thì là sợ thầy cô giáo nhắc nhở phê bình con nhà mình nên ngại mất mặt; còn ba mẹ Trình thì mỗi lần đi họp phụ huynh cho Trình Dịch An từ thuở bé đến giờ đều được thầy cô khen tới khen tấp. Mà mỗi lần chủ nhiệm lớp khen Trình Dịch An tốt chỗ nào, giỏi chỗ nào thì kiểu gì phụ huynh nhà người ta cũng sẽ ném ánh mắt hâm mộ về phía họ, làm ba mẹ Trình chỉ hận không thể rời khỏi buổi họp này trước cho rồi.
Lần đó hai người họ thật sự giằng co mãi không xong, vì đúng lúc ấy hai người đều được nghỉ ngơi ở nhà. Ba mẹ Trình tính đi tính lại, cuối cùng dứt khoát cùng đi cho rồi. Lúc đến trường thì mới biết nhà nào cũng đến có một người, nhà họ có hai người đến thì không đủ chỗ ngồi. Trùng hợp là trong nhà Sở Thanh lại không có ai đến cả, nên mẹ Trình quyết định ngồi ở vị trì người nhà Sở Thanh, giả làm phụ huynh của Sở Thanh.
Nói trắng ra thì đúng là duyên phận đã định rồi mà, mới lớp mười một đã thay ba mẹ con dâu tương lai nhà mình đi họp phụ huynh, trải nghiệm này lão nhị nhà họ Trình có thể rêu rao bên ngoài cả một năm cũng không chán.
“Đứa trẻ ngoan, con cứ yên tâm ở lại nhé, có chuyện gì thì cứ sai thằng nhóc kia là được.” Mẹ Trình sờ mái tóc Sở Thanh, vui vẻ đến mức không ngậm miệng lại nổi, “Nhìn gương mặt căng bóng như lòng trắng trứng này này, chẳng khác gì vừa tốt nghiệp thôi vậy.”
Sở Thanh nghe xong lời này thì cẩn thận từng li từng tí nhìn sang Trình Dịch An, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh.
Trình Dịch An đã ở bên Sở Thanh nhiều năm vậy rồi thì dĩ nhiên biết cô gái này đang nghĩ gì. Anh đưa tay sang, tựa như lơ đãng mà sờ lên mái tóc Sở Thanh, làm cô giận đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên ngay tại chỗ.
Mẹ Trình thấy dáng vẻ mày đưa mắt lại của hai người thì cũng không giữ họ lại nữa, bảo Trình Dịch An và Sở Thanh mau về đi nghỉ ngơi đi.
Chào ba mẹ Trình rồi, Trình Dịch An dẫn Sở Thanh đến phòng cho khách.
“Vốn muốn cho em ở căn nhà sát vách, nhưng sợ em buổi tối sợ không ngủ nổi...” Căn nhà sát vách không có người ở, chuyên dùng cho khách bên ngoài. Sau khi Trình Dịch An suy nghĩ kĩ rồi thì thấy mình vẫn nên dàn xếp cho cô ở chỗ của mình, làm chuyện gì cũng tiện.
“Đó là phòng anh à?” Sở Thanh chỉ chỉ gian phòng phía Nam, hỏi anh.
“Ừm, anh không đóng cửa đâu.”
“Cái gì?” Sở Thanh nghe không hiểu.
“Buổi tối không đóng cửa đâu.” Trình Dịch An tăng thêm hai chữ ở đằng trước, sau đó lại nói, “Nhớ anh thì cứ đi thẳng sang là được.”
Sở Thanh lườm anh một cái, vượt lên trước chạy vào phòng, sau đó kéo vali trong tay anh rồi đóng cửa một cái, dán mặt vào cửa nói vọng ra: “Em sẽ không nhớ anh đâu.”
Trình Dịch An cúi đầu cười cười, định đẩy cửa đi vào. Nhưng nào ngờ cô gái này lại cài chốt cửa mất rồi, xem ra thực sự quyết tâm muốn đuổi anh về.
“Hớ hớ, không có cách nào chứ gì? Tôi chính là người mạnh mẽ như thế đó! Là lá la là lá la...” Sở Thanh đứng đằng sau cánh cửa, còn vô cùng đắc chí mà lắc lắc mông.
Vừa hát xong một bài này, thì Sở Thanh đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng “két“.
Một giây sau, Trình Dịch An lưu loát dùng hai tay chống lên khung cửa sổ, xoay người nhảy vào.
Trình Dịch An phủi phủi bụi trên tay, nhìn thấy Sở Thanh đang trợn mắt há hốc mồm, bắt chước bài ban nãy cô hát, “Biết làm sao bây giờ, tôi chính là người mạnh mẽ như vậy đó.”
Anh không uốn éo chút nào, thậm chí còn đứng tại chỗ không động đậy lấy một cái, nhưng Sở Thanh vẫn có thể nhìn ra tâm tình vui vẻ và vẻ đê tiện từ gương mặt không biểu lộ gì ra ngoài kia.
Cửa sổ trong phòng này không khóa được, là kiểu cửa sổ đời cũ, muốn mở cửa sổ ra thì phải dùng một thanh gậy gỗ chống lấy. Nói đúng ra thì cái cửa sổ này chẳng khác gì cái thùng rỗng kêu to cả, Trình Dịch An muốn đến thì đến, muốn đi thì đi... Sở Thanh chẳng làm gì được anh cả.
Dù sao cũng không đánh lại được anh, có gào mồm gọi người đến thì cũng chả được gì. Dù sao cũng là địa bàn của người ta, gào rách cổ họng thì người chạy đến cũng mang họ Trình.
Buổi tối hai người ăn rất thanh đạm, mấy ngày nữa là đến Tết rồi, phải giữ bụng thôi. Mà nhà họ Trình cũng có một quy định bất thành văn, đó là mấy ngày trước Tết các món sẽ khác so với bình thường, lấy thanh đạm làm chủ. Một là sợ ăn mặn nhiều quá thì sẽ không sống lâu được, hai là thanh lọc dạ dày, quanh năm suốt tháng ăn mặn hoài cũng không tốt.
Trình Dịch An đến phòng bếp bê hai bát mì Dương Xuân[2] vào trong viện, còn thuận tiện cầm theo một đĩa thịt nhỏ.
[2] Mì Dương Xuân:
Anh và Sở Thanh ngồi bên chiếc bàn tròn ăn mì, sau khi cúi đầu hút một đống mì sợi vào miệng, rồi lại cắn một miếng thịt, cô cảm thấy khẩu vị vô cùng tốt. Thấy Sở Thanh ăn ngon như thế, Trình Dịch An cũng cảm thấy khẩu vị của mình được nâng cao không ít.
Hai người ăn sạch sẽ cả bát mì, ngay cả chút thịt còn sót lại trong đĩa Sở Thanh cũng không buông tha, mở miệng nói ăn quá đã.
“Đây là mì Dương Xuân ngon nhất em từng ăn đấy!” Sở Thanh thỏa mãn ợ hơi nhỏ một cái, sau khi nấc lên một cái, cô còn vô cùng ngượng ngùng nhìn Trình Dịch An một chút, hỏi, “Anh biết ai nấu mì không?”
Trình Dịch An dùng rốn cũng có thể biết cô muốn hỏi gì, nói thẳng: “Không nhận phỏng vấn, cũng không có ý định mở tiệm mì ở ngoài.”
Sở Thanh bĩu môi, lầm bầm nói: “Nhà anh có thể làm một dây chuyền phục vụ được đấy, trong lúc xếp hàng chờ lấy số thì cung cấp mì Dương Xuân, sau khi bốc thuốc xong thì cho một túi mứt...”
“Thế thì ông nội của anh sẽ đánh đuổi anh ra ngoài luôn.” Y thuật đường đường chính chính không học, lại đi học dăm ba cái trò vớ vẩn hấp dẫn bệnh nhân.
Ăn cơm tối xong thì hai người ai về phòng nấy, Sở Thanh tranh thủ thời gian viết bài kiểm tra đánh giá cuối cùng của năm cũ; còn Trình Dịch An thì về phòng ngâm trà an thần, rồi tự đánh cờ với mình.
Từ khi Trình Dịch An và Sở Thanh ở chung một phòng thì anh đã không còn thói quen ngủ trước mười một giờ nữa rồi. Mỗi ngày anh đều ngồi xem chương trình tạp kĩ chung với Sở Thanh, xem xong rồi thì lại ăn khuya. Thế là thói quen làm việc và nghỉ ngơi tốt đẹp thiện lành bao năm trời trong chốc lát đã bị hủy hoại.
Sở Thanh cũng cảm thấy uất ức vô cùng, cô thật sự là một con cú đích thực đó, bình thường lúc nào cũng hơn một giờ mới nhắm mắt ngủ, mà kể từ khi Trình Dịch An vào ở trong nhà rồi thì thời gian ăn chơi giải trí nhàn nhã hụt mất tận hai tiếng.
Người nào đó ăn nhờ ở đậu nhà cô không trả tiền thì cũng thôi đi, lại còn vô cùng lắm chuyện. Thấy cô ăn ô mai mới lấy ra khỏi tủ lạnh là dài dòng nhiều chuyện. Thấy cô tắm rửa sấy tóc vào đêm khuya là lải nhải liên miên. Thấy cô nửa đêm gọi thức ăn ngoài để ăn khuya là trách móc không ngừng... Quở trách xong còn thuận tiện cầm điện thoại của Sở Thanh gọi thêm một phần đồ ăn khuya cho mình nữa.
Buổi tối, cố chịu đến chừng mười một rưỡi là Sở Thanh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Chỉ ngắn ngủi trong hai tuần thôi mà đồng hồ sinh học của cô đã bị Trình Dịch An đảo lộn rồi, cũng không biết là Trình Dịch An quá lợi hại hay là do già rồi nên không chịu nổi được nữa.
Cô rửa mặt xong thì nằm ì một cái lên trên giường, chiếc giường vang lên một tiếng “két“.
Sở Thanh bị dọa đến lúc nhảy dựng lên, đứng trên giường dùng sức lung lay lắc lư một lúc, cảm thấy có vẻ nó không có dấu hiệu sập thì mới yên lòng.
Cô cảm thấy rất thú vị, nằm yên trên giường, dựa vào lực ở eo mà dùng sức lắc trước lắc sau. Thật chứ đùa, tiếng kêu cót két của cái giường gỗ cũ này thật là dễ nghe quá đi mất. Vừa véo von lại vừa gọn gẽ, phối hợp với tiết tấu cảm giác trời sinh của Sở Thanh, lắc lắc ra một bài rap hết sức đỉnh cao.
Đêm nay Trình Dịch An mất ngủ. Khó khăn lắm mới không phải xem chương trình tạp kĩ với người ta, có thể được đi ngủ, ai ngờ thế mà anh lại mất ngủ. Anh trên giường vùng vẫy ba tiếng, đói bụng rồi.
Vừa mới bật đèn lên tìm được gói kẹo quýt đường, còn chưa xé mở bao bì thì anh đột nhiên nghe thấy một tràng âm thanh vô cùng có tiết tấu vận động. Trình Dịch An cẩn thận suy nghĩ một lát, hôm nay Lê Tùng cũng đâu ở nhà... Mà viện của Trình Dịch Sênh cũng cách nơi này của anh mười mấy bước đường đi, cách âm ở chỗ anh ta cũng không thể kém vậy được.
Mà âm thanh kia lại rất lớn, nghe giống như thể truyền đến từ căn phòng cách vách vậy.
Trình Dịch An xoay người xuống giường, mở cửa tập trung lắng nghe. Quả nhiên là tiếng động phát ra từ phòng Sở Thanh, cũng không biết cô hơn nửa đêm rồi không ngủ mà ở trong phòng làm cái trò yêu ma quỷ quái gì, động tĩnh kia to đến mức có thể triệu hồi được thổ địa công công xuất hiện ấy chứ.
Đẩy cửa sổ nhảy vào trong, Trình Dịch An vén chăn Sở Thanh lên rồi chui cả người vào, hỏi cô: “Hơn nửa đêm còn ca hát gì thế?”
Sở Thanh giật nảy mình, muốn hét lên đuổi anh xuống.
Trình Dịch An vội vàng che miệng cô, sau đó xoay người chặn người kia lại, ngón trỏ đặt dọc miệng, “Xuỵt...”
“Anh làm gì thế!” Sở Thanh đưa tay đẩy anh, “Hái hoa tặc[3] à, nửa đêm còn nhảy cửa sổ vào.”
[3] Hái hoa tặc: “Tặc” tức chỉ mấy tên dâm tặc, mấy tên xấu xa; còn “hoa” là ví von người con gái xinh đẹp như hoa và bị mấy tên đạo tặc “hái” tức xâm phạm, làm vấy bẩn sự trong trắng của người con gái =)))
“Sao em không làm lớn tiếng thêm tí nữa hả. Sợ người khác không biết giường trong nhà anh rung lắc à?”
Sở Thanh ngơ ngác, “Anh ở bên kia nghe được à?”
Trình Dịch An nhẹ gật đầu, sau đó bất đắc dĩ hỏi cô: “Thú vị lắm ư?”
“Cũng được...” Sở Thanh chậm rãi li.ếm môi một cái, “Cách âm nhà anh khá tốt đấy.” Nếu mà bị người ta nghe được thì thôi mai cô chả cần gặp người nữa đâu.
“Không sập là được.” Chút tiếng động vậy hẳn là không có vấn đề gì lớn.
“Vậy là tốt rồi, mặc dù cái giường này hơi lắc lư chút nhưng mà rất chắc chắn đấy.”
Trình Dịch An cúi đầu hôn một cái lên xương quai xanh của Sở Thanh, bên miệng mang vị sữa tắm hương đào, nói, “Giường phòng anh còn chắc chắn hơn, lại không lắc lư nữa.”
Sở Thanh cong cong khóe miệng, trao cho Trình Dịch An một nụ cười xấu hổ mà hết mực lịch sự, gằn từng chữ: “Liên quan quái gì đến em.”