Sở Thanh nghe thấy ba chữ “sô cô la” thì vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cô liếc mắt nhìn rượu trong ly, trông vô cùng mê hoặc lòng người.
Trình Dịch An chú ý tới động tác nuốt nước miếng của cô, khẽ cười cười. Sau đó anh cúi đầu lại gần hơn nữa, một tay chống lên bàn, nghiễm nhiên là một dáng vẻ muốn đưa đẩy tán tỉnh.
Người đàn ông phía sau cũng rất biết thức thời mà rời đi, còn không quên mang theo ly rượu vị ô mai nữa.
Suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Sở Thanh sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh là, anh uống rượu giả rồi, hơn nữa còn uống không ít.
“Sao cậu lại ở đấy?” Sở Thanh đẩy ly rượu của anh ra, “Chuyện ở bệnh viện xong xuôi hết rồi à?”
Đêm hôm đó Sở Thanh cũng nhìn thức tin tức địa phương, nghĩ rằng hẳn là vì chuyện này nên Trình Dịch An mới phải rời khỏi khu nghỉ dưỡng trước.
Trình Dịch An không muốn nói nhiều về chuyện hôm đó, anh lại đưa ly rượu đến bên môi Sở Thanh, “Nếm thử đi, vị sô cô la thật đấy.” Thấy Sở Thanh muốn đưa tay cầm, anh nắm chặt lấy ly rượu không buông tay.
Sở Thanh rất bất đắc dĩ, đành phải để anh cầm ly mà nhấp một ngụm. Rượu nho chua ngọt hòa với hương vị chỉ riêng sô cô la mới có, thơm ngọt mà không quá đậm, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái. Cô mở to hai mắt, bất ngờ nói: “Đúng là vị sô cô la này!”
Trình Dịch An bật cười, đưa ly rượu cho Sở Thanh rồi dặn dò: “Uống ít thôi.”
Sau đó anh đưa người đến hàng ghế dài ở trong phòng. Tưởng Duệ thấy họ đến thì lập tức đứng dậy rời đi, lúc ra anh ta còn ra hiệu cho Trình Dịch An để anh nắm chặt cơ hội.
Sở Thanh vừa nhấp ngụm rượu vừa nhìn chằm chằm Trình Dịch An bên cạnh. Anh cầm trong tay ly rượu tây, cũng không biết uống nhiều không mà cổ đỏ cả rồi.
Thấy Sở Thanh nhìn chăm chăm vào cằm mình, Trình Dịch An đột nhiên nhếch khóe miệng cười, hơi động miệng.
Sở Thanh không nghe thấy anh nói gì cả, xích đầu lại gần một chút, “Cậu nói gì cơ?”
“Nhìn tôi chằm chằm như thế làm gì? Nhìn được không?” Trình Dịch An dịch người về phía trước, trực tiếp đặt cằm dựa lên đầu vai Sở Thanh, mùi rượu siêu nồng lập tức ập vào mặt cô.
Lông tơ toàn thân Sở Thanh dựng đứng hết cả lên, tranh thủ đẩy người kia ra, “Cậu say rồi...”
“Ừm... Không say.” Trình Dịch An lắc đầu, một hơi uống cạn ly rượu trong tay.
Sở Thanh thấy anh lại muốn cầm chai rót rượu thì vội vàng cướp lấy chai rượu rượu tây còn được nửa giấu ra sau lưng, “Đừng uống nữa, cậu về đi.”
Trình Dịch An chậc chậc lưỡi rồi vứt ly rượu sang một bên, anh dùng ngón tay chỉ trần nhà nói: “Không sao, tôi ở, ở trên lầu...”
Tưởng Duệ ở đằng xa xa vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của hai người họ, thấy tình thế hơi sai sai thì vội vàng chạy nước rút một trăm mét đến bên cạnh Trình Dịch An, “Nhà cậu ta ở ngay, ngay ở tiểu khu cạnh bệnh viện ý...”
Sở Thanh trừng mắt nhìn, “Không phải chỗ này của các anh có phòng cho khách sao?” Cô nhớ lúc vừa mới vào thì có thấy phí tiêu chuẩn của phòng cho khách ngay ở cổng.
Tưởng Duệ bị cô hỏi thì sững sờ, nhưng cũng rất nhanh đã kịp phản ứng: “Không có, hết phòng rồi! Cô cũng biết đó, quán bar ấy mà... Đêm hôm khuya khoắt mấy kẻ say khướt nhiều lắm, tôi nào còn chỗ cho cậu ta ở chứ.”
“Nếu không thì anh tiễn cậu ta đi?” Sở Thanh bất đắc dĩ đẩy Trình Dịch An bên cạnh, ra hiệu rằng mình thực sự không thể làm gì được một người đàn ông một mét tám.
Tưởng Duệ giơ cao hai tay, vô cùng bất đắc dĩ: “Tôi không được đi được mà, ta không thể rời dù chỉ một giây được đâu, lỡ như có người đánh nhau phạm pháp làm rối loạn kỷ cương thì sao giờ, cô nói xem có đúng không?”
“Giám đốc Tưởng, tôi...”
Tưởng Duệ tiện tay túm anh quét rác, kín đáo đưa chìa khóa xe trong túi cho anh ta, “Thế này đi, tôi để cậu ta đưa hai người về.”
Anh quét rác kia vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Trình Dịch An đang dựa trên vai Sở Thanh, “Không phải vị khách này ở...”
“Ở gần nhà cậu đúng không! Hả?” Tưởng Duệ trừng mắt nhìn anh ta, làm ra vẻ như thể nếu cậu ta dám nói không thì sẽ xào anh ta lên vậy.
“A... Đúng đúng đúng.” Anh quét rác dịch lại gần bên tai Tưởng Duệ hỏi, “Anh ơi, nhà em ở đâu thế ạ?”
“Ngậm miệng lại...” Tưởng Duệ nghiến răng nghiến lợi nói, “Đi, giúp đỡ người ta đỡ người đi đi.”
Sở Thanh và anh quét rác cùng đỡ Trình Dịch An đứng dậy, Trình Dịch An ở giữa mở to mắt, trong miệng còn lẩm bẩm mình không say, muốn lên lầu đi ngủ.
Tưởng Duệ hận không thể bịt miệng vị tổ tông này lại, anh đột nhiên nhớ ra tấm thẻ phòng trong túi Trình Dịch An, mặt tỉnh bơ theo đằng sau ba người họ, lấy thẻ phòng trong túi quần sau của anh bỏ sang túi tiền của mình.
Sở Thanh vịn Trình Dịch An ra ngoài quán bar, Trình Dịch An không muốn để anh kia đụng vào người mình, thế nên anh quét rác cũng chỉ có thể yên lặng theo bên cạnh hai người thôi.
Cũng may Trình Dịch An uống rượu vào nhưng tính tình cũng khá tốt, trừ việc bước chân loạng choạng ra thì cũng chỉ thỉnh thoảng lẩm bẩm nói nhảm hai ba câu.
Không thể không nói Trình Dịch An ngủ thiếp đi rồi đáng yêu hơn bình thường nhiều. Mang theo một cảm giác đặc biệt như một thiếu niên vậy, thỉnh thoảng còn mắt to trừng mắt nhỏ nhìn quanh ngó quất khắp nơi.
Anh quét rác đưa họ đến cửa tiểu khu rồi để Sở Thanh vịn Trình Dịch An đi vào, trên đường tìm cái ghế dài ngồi xuống.
“Nè, nhà cậu ở đâu?” Sở Thanh vỗ vỗ mặt Trình Dịch An, hỏi.
Trình Dịch An mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn cảnh xung quanh, “1502...”
“Tòa nhà nào?”
“Ban hai.”
Sở Thanh cau mày, lại hỏi một lần nữa, vẫn nhận được câu trả lời vẫn là ban hai.
Số một ban hai khối mười hai, số năm mươi hai ban hai khối mười hai.
Tiểu khu này có tổng cộng mười sáu tòa nhà, vậy chắc là tòa số hai.
Sở Thanh vịn người đến tòa số hai, mới vừa vào cửa lớn đã nghe thấy tiếng chó sủa thân thuộc cách đây không xa.
“Này?” Cô thử gọi một tiếng.
Sau đó, bà lão bán bánh gạo ngọt ở công ty dưới lầu nắm dây xích chó vội đi ra từ trong vườn hoa.
“Tiểu Sở à...”
“Dạ, bà Vương ạ.” Sở Thanh đỡ Trình Dịch An đến bên tường, người này uống say đến mức giống như cục bùn nhão ấy, hai tay mà không bám lấy vai cô là chịu đứng cho vững được.
“Cháu đây là...” Bà Vương thấy người nằm sấp trên người cô thì cười đến híp cả mắt, “Đây là bạn trai đúng không! Con bé này chẳng chịu nói cho bà gì cả, hôm qua bà thấy một thằng nhóc đẹp trai còn muốn túm về cho cháu...”
“Hở?” Bà Vương nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trình Dịch An, cảm thấy anh hơi quen mặt, “Ủa ủa, mau nhìn xem đây có phải là đứa hồi sáng không...”
“Gâu!” Con chó kia cực kì lanh lợi, vây bên Trình Dịch An nhảy trái nhảy nhảy phải.
“Sáng sớm hôm nay bà vừa gặp thằng bé này xong, bà còn hỏi, cháu có bạn gái không? Thằng bé nói với bà là có, cũng ở tiểu khu này.” Bà Vương cười Sở Thanh cười, “Hai đứa bắt đầu lúc nào thế?”
Sở Thanh vội vàng lắc đầu, “Không có, không có chuyện...”
“Đừng đi, đừng đi mà...” Trình Dịch An đột nhiên nắm chặt hai tay lại, ôm cổ Sở Thanh không chịu buông.
Bà Vương nhìn hai đứa trẻ tình cảm với nhau thì vội kéo chó đi, “Tiểu Sở này, đêm hôm khuya khoắt, hai đứa mà muốn ồn ào thì về nhà đã nhé, nghe chưa?”
Sở Thanh cứng mặt tươi cười, lời này đáp vâng cũng không phải mà không đáp cũng không phải...
Vất vả mãi mới kéo người được vào trong cửa chính, Sở Thanh đỡ Trình Dịch An đến ghế nhỏ ở cửa thang máy ngồi. Cô ngồi xổm ở bên Trình Dịch An, hỏi: “Chìa khoá của cậu đâu?”
Trình Dịch An híp mắt, đưa tay xoa xoa rồi bóp bóp mặt Sở Thanh, rồi lại sờ sờ vành tai cô, nhưng lại không chịu nói lời nào.
“Chìa khoá, chìa khóa cửa nhà.” Sở Thanh lại hỏi một lần.
Trình Dịch An lúc này mới nghe hiểu, anh mờ mịt lắc đầu, “Không có.”
“Không có?” Sở Thanh đưa tay sờ sờ túi ngoài của anh, “Cậu uống bao nhiêu đấy hả... Còn nhận ra tới là ai không đấy?”
“Sở Thanh...” Trình Dịch An dứt lời thì lại dùng tay chọc mặt cô, miệng còn lẩm bẩm tên Sở Thanh.
“Được rồi được rồi, phiền chết đi được, nhàm chán.” Sở Thanh chống nạnh đứng tại chỗ, thực sự không thấy chìa khoá trong túi áo đâu cả.
Cô chậm rãi dời ánh mắt đến túi quần jean của Trình Dịch An, xác định rằng Trình Dịch An say đến mức thần chí không rõ rồi, Sở Thanh chậm rãi đưa tay phải ra...
Trình Dịch An ngồi trên ghế, không tiện sờ túi quần.
Sở Thanh cắn môi, há miệng run rẩy đưa tay đút vào túi quần bên phải của anh. Nào ngờ được người này đột nhiên khẽ nghiêng sang bên cạnh... Làm cô chạm đến một món đồ mềm mềm núc ních.
Sở Thanh vội rụt tay về, cô nghiêm mặt sắp khóc đến nơi rồi. Sớm biết vậy thì ném quách vào trong quán bar rồi mình về phần mình, dù sao cũng là chỗ bạn bè của anh nên cũng chả sợ anh bị lừa gạt gì.
Nín thở rồi lại tiến tới một lần nữa, lúc này trừ việc sờ được thịt mềm nơi bắp đùi ra thì chẳng sờ được gì.
“Đi ra ngoài mà không mang theo chìa khoá, cố tình đấy à...” Sở Thanh tức giận đạp anh một phát, nghe Trình Dịch An kêu lên một tiếng đau đớn thì tưởng rằng mình dùng sức quá, vội vàng ngồi xổm xuống nâng ống quần anh lên xem mình có đá bị thương gì không.
Lúc này thì cửa thang máy bỗng mở ra. Chủ nhà sát vách 1501 thấy một đôi nam nữ ngồi trong hành lang giống như thể đang tán tỉnh nhau thì vội che mắt con nhỏ lại.
“Đêm hôm khuya khoắt mà làm gì thế hả!” Đại ca phòng 1501 bước nhanh đến cửa nhà mở cửa vào, tiếng đóng mạnh đến mức Trình Dịch An run một cái.
Sở Thanh híp mắt, dường như đã nhận ra điều gì đó, đại ca kia mở cửa đâu cần chìa khóa.
Cô mau chóng bỏ qua mấy thứ như hình người hay đồ trang sức gì đó qua một bên, sau đó đến cửa xem xem, nhà anh đặt khóa bằng dấu vân tay.
Kéo Trình Dịch An đến cửa rồi, Sở Thanh túm ngón trỏ tay phải của anh nhấn vào một cái... Mở.
Sở Thanh vô cùng đắc ý mở cửa ra, lại bị cảnh tượng trước mắt hù dọa. Trên mặt sàn nhà chất đống đất với xi măng, vô cùng hỗn độn. Cô thăm dò nhìn thoáng qua, sao nơi này nhìn chẳng giống nơi cho người đi lại vậy.
“Đùa đấy à?” Sở Thanh thầm mắng một câu, sau đó đóng cửa lại, rồi lại kéo Trình Dịch An xuống lầu.
Đêm khuya mà cô lại vịn một một người đàn ông lêu lổng trong tiểu khu, khiến cho vị bảo vệ tuần khu cũng phải ghé mắt. Lúc Sở Thanh thấy bảo vệ thì như nhìn thấy cứu tinh, cô vội vẫy tay với bảo vệ hỏi giúp đỡ.
Hai vị bảo vệ tốt bụng đỡ Trình Dịch An bước đi như bay, ném người vào thang máy rồi thì cúi đầu chào tạm biệt với Sở Thanh cúi.
“Đi đâu?” Trình Dịch An đột nhiên đứng thẳng lên, dụi dụi mắt mở miệng hỏi.
“Nhà tôi.” Sở Thanh thấy anh hơi tỉnh ra rồi thì vô cùng vui sướng, “Cậu ổn hơn chưa đấy?”
Trình Dịch An vuốt vuốt đầu, trả lời: “Cũng còn ổn...” Đi theo sở thanh ra thang máy rồi vào cửa nhà, anh đi thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống.
Sở Thanh vừa đổ mật ong về phòng khách thì bị dáng vẻ quần áo không chỉnh tề của anh dọa hết hồn.
Trình Dịch An cởi được hơn nửa số cúc áo, nằm rất ngay ngắn, ngay cả thắt lưng cũng cởi ra rồi.
“Uống ít nước mật ong đi.” Xác định nơi không nên lộ ra của Trình Dịch An không bị lộ rồi, Sở Thanh mới dám đi sang bên ngồi, đưa cốc nước đến bên miệng Trình Dịch An.
Hô hấp của Trình Dịch An nặng nề, nhìn có vẻ rất khó chịu. Anh cúi đầu uống một ngụm nước mật ong rồi cau mày, “Ngọt...”
Sở Thanh cười một tiếng, vạch trần anh, “Cậu không thích ăn ngọt á?”
Một giây sau, nước mật ong trong tay cô bị cướp đi.
Sở Thanh bị Trình Dịch An đ.è xuống ghế sô pha, cúc áo sơmi của người trước mắt chỉ còn lại ba cúc dưới cùng, lộ ra cả một mảng ngực cơ bắp.
Giờ phút này hô hấp của cô hơi bất ổn, bên tai trừ tiếng trái tim đập thình thịch ra thì chỉ còn sót lại tiếng hít thở của Trình Dịch An.
Sở Thanh sửng sốt nửa phút rồi ý thức mới dần dần quay lại. Cô nhẹ nhàng đẩy vai Trình Dịch An, đỏ mặt nói: “Cậu làm gì đấy...”