Thứ bảy, Sở Thanh dậy thật sớm, thu dọn sạch sẽ rồi đeo cái túi lớn lên đi đưa màn thầu cho Trình Dịch Sênh.
Lần trước cô đã học thầy riêng về cách làm màn thầu, lúc làm thì đặc biệt làm thêm một ít bé heo Peppa, định đến lúc tái khám rồi đưa cho Trình Dịch Sênh. Lần trước nói thế nào anh ta cũng không chịu lấy tiền, trong lòng Sở Thanh vẫn luôn rất đỗi băn khoăn.
Sau khi đến hẻm nhỏ, Sở Thanh mua bánh hành lá, vừa đi vừa gặm. Từ khi biết rằng bà lão bán bánh hành lá[1] là bà ngoại của Trình Dịch An, chẳng hiểu sao lúc xin thêm hai phần gà miếng cô lại hơi xấu hổ.
[1] Lần trước không tra kĩ nên mình ghi luôn là bánh rán, nhưng rõ hơn thì bánh mà bà ngoại anh bác sĩ bán là bánh pancake hành lá.
Theo wikipedia, “Được dịch từ tiếng Anh – A cong you bing, còn được gọi là bánh pancake hành lá, là một loại bánh mì dẹt, không có men, được bọc bằng dầu và hành lá băm nhỏ. Không giống như bánh xèo phương Tây, nó được làm từ bột thay vì bột. Nó được chiên áp chảo mang lại cho nó các cạnh sắc nét nhưng cũng có kết cấu nhai.”
Lại đi về phía trước hai bước, đột nhiên có một con chó vàng chui ra từ sau cánh cửa gỗ. Con chó vàng này mặt đen chân dài, toàn thân một màu kaki, trông vô cùng hung thần ác sát, nhìn chằm chằm bánh hành lá trong tay Sở Thanh mà chảy nước miếng.
Sở Thanh bị Đại Hoàng chắn lối đi, cầm khư khư lấy bánh trong tay. Một người một chó giằng co trong chốc lát, cô thua cuộc, chọn một miếng gà nhỏ trong bánh hành lá ném đến trước mặt Đại Hoàng.
Đại Hoàng cúi đầu hít hà, sau đó vươn lưỡi ra nuốt miếng gà vào trong bụng.
Vốn Sở Thanh cứ cho rằng nó ăn thịt xong rồi thì sẽ thả mình đi, nào ngờ ánh mắt của con chó càng trở nên tham lam hơn, còn thè lưỡi ra nữa. Dáng vẻ như kiểu nếu Sở Thanh mà không chịu giao bánh trong tay ra thì nó sẽ không buông tha cho cô.
Dĩ nhiên là Sở Thanh sẽ không cam lòng chắp tay giao bánh lại cho con chó rồi. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, nhanh chân tiến về phía trước, vô cùng ung dung đi qua bên cạnh Đại Hoàng.
Đi hai bước, vừa nghe thấy tiếng bước chân của con chó là Sở Thanh đã bắt đầu luống cuống, bước chân càng lúc càng nhanh.
Con chó kia nhanh chóng chạy đến trước mặt Sở Thanh, sủa với cô một tiếng, sau đó thở hồng hộc ra tiếng.
Sở Thanh chưa từng gặp con chó nào hung ác như thế này, hồi bé cô từng bị chó dọa, bao năm trời vất vả mãi bóng ma tâm lí mới giảm đi chút chút, lúc này lại bị dọa đến độ run chân.
Trình Dịch An ngồi trong nhà, nghe thấy tiếng Đại Hoàng sủa thì vội vàng buông chén trà trong tay xuống, đứng dậy đi ra. Anh đoán là Sở Thanh đến rồi, sợ là dọa cô rồi đây.
Kết quả vừa ra ngoài ngõ nhỏ đã thấy Đại Hoàng đang giằng co với Sở Thanh. Con chó kia khí thế hùng hổ, sống lưng thẳng tắp; còn Sở Thanh thì dọa đến rụt đầu rụt cổ, sắp bật khóc đến nơi.
Sở Thanh vừa nhìn thấy Trình Dịch An, lúc này cô tháo trạng thái chiến đấu xuống, vội chạy ra sau lưng Trình Dịch An, khư khư túm lấy cánh tay anh, thò đầu ra từ sau lưng anh mà nói: “Nó... nó hung với tớ!”
Nói xong, Sở Thanh hung tợn cắn một miếng bánh, nói với con chó kia: “Cứ không cho mày ăn đấy, cho mày tức chết luôn!”
Trình Dịch An cảm thấy buồn cười, một tay ôm lấy Sở Thanh ở đằng sau, một tay đuổi con chó vàng kia, “Tiểu Hoàng, về đi.”
Con chó vàng không nhúc nhích, đôi mắt đen tuyền như sơn mài nhỏ giọt nhìn chằm chằm vào Sở Thanh.
“Về nhà đi.” Trình Dịch An nói một lần nữa.
Con chó kia hừ hừ hai tiếng, sau đó rất không tình nguyện quay đầu đi. Bước đi của nó rất chậm rãi, bốn chân thay nhau bước đi, cái mông uốn a uốn éo, giống như thể mấy vị phu nhân vậy. Đúng là khác xa so với lúc ban nãy sủa gâu gâu với Sở Thanh.
Trình Dịch An đuổi con chó đi rồi, quay lại thì thấy Sở Thanh ăn đến độ miệng dính đầy dầu mỡ.
“Hộ thực[2].” Trình Dịch An bất đắc dĩ nói. Thà rằng bị chó dọa đến run rẩy cũng không chịu từ bỏ đồ ăn trong tay, sợ là cũng chỉ có Sở Thanh mới có thể làm ra chuyện này.
[2] 护食儿 Kiểu trẻ con có gì ngon không cho người khác ăn, không chia sẻ cho ai mà giữ lại cho riêng mình.Dịch thô là kiểu bảo vệ thức ăn.
Sở Thanh khịt khịt mũi, nuốt miếng bánh trong miệng xuống, tủi thân nói: “Tớ đã cho nó một miếng rồi đấy chứ, nó lại được một tấc lấn một thước...”
Trình Dịch An nhận chiếc balo trong tay cô, xóc xóc, cũng khá nặng, “Mang theo cái gì thế?”
“Màn thầu.”
“Màn thầu?” Trình Dịch An sững sờ, cảnh tượng một chiếc balo màu hồng phấn bên trong lại đầy ụ bánh bao trắng thật khó có thể tưởng tượng.
“Ừm, mấy ngày trước tớ học làm với một thầy, làm một túi bé heo Peppa để mang cho anh cả Trình.” Sở Thanh kéo khóa ra, lấy ra màn thầu được bọc bằng túi bịt kín, “Là dùng nước ép thanh long để pha thành màu đó, không phải hóa chất đâu.”
“Của tôi đâu?” Trình Dịch An hơi ghen ghét, làm màn thầu đưa cho Lâm Tương và Diêu Vũ Thành thì cũng thôi đi, còn lăn tăn nhớ mãi về anh cả nhà anh, hết lần này đến lần khác mình anh chẳng có phần nào.
Sở Thanh hơi vô tội, “Không phải cậu không thích mấy món màu mè như này à...”
Trình Dịch An hừ lạnh một tiếng không thèm nói chuyện. Cầm cái túi heo màu hồng phấn kia, nhìn thế nào cũng thấy chói mắt, hận không thể gọi Tiểu Hoàng lại đây ném màn thầu cho nó ăn.
“Lần sau, lần sau mang cho cậu, nắm hình Siêu Nhân Điện Quang được không?” Hồi cấp ba, Sở Thanh từng nghe Diêu Vũ Thành nói qua, bảo rằng hồi tiểu học Trình Dịch An thích Siêu Nhân Điện Quang nhất. Không chỉ mấy dụng cụ học tập, cốc nước thôi, mà ngay cả đồ lót cũng in hình Siêu Nhân Điện Quang.
Trình Dịch An cảm thấy ngượng chín mặt, túm lấy mũ áo lông của Sở Thanh kéo vào trong nhà.
Trình Dịch Sênh đang ngồi trong sân đốt lò than, cầm trong tay là chiếc quạt bé heo Peppa bằng plastic, thấy bọn họ đến thì đứng dậy đi lấy nước giếng rửa tay.
“Tiểu Sở tới rồi à, vào ngồi đi.” Ánh mắt chạm tới món đồ Trình Dịch An trong tay, Trình Dịch Sênh đột nhiên đông cứng tại chỗ không bước chân đi nổi. Ánh mắt ấy y chang như lúc con chó vàng nhìn bánh hành lá vậy.
“Anh cả, đây là mang cho anh...” Sở Thanh nhận màn thầu trong tay Trình Dịch An đưa cho Trình Dịch Sênh, “Hấp trực tiếp là được ạ.”
“Ài ài, tốt... Tiểu Sở còn biết nấu cơm sao?” Trình Dịch Sênh mừng rỡ không ngậm miệng lại nổi.
Sở Thanh gãi đầu một cái, “Biết một chút ạ.”
“Tốt quá, đi đi đi, vào nhà.”
Lần này bốc thuốc rất nhanh, Trình Dịch Sênh điều chỉnh phương thuốc một chút, rồi bốc luôn lượng thuốc cho hai tháng trời.
“Lần sau là... Tết nguyên đán đúng không nhỉ? Có khả năng là em không đến được ạ.”
Lúc xế chiều hôm nay Sở Thanh đi họp công bố kế hoạch công việc, cô phải đi phỏng vấn ở một thôn nọ, thời gian định ra ngay vào dịp Tết nguyên đán. Vốn là một người đồng nghiệp khác đi, nhưng cô ấy nói muốn bước qua năm mới với bạn trai nên người cô đơn như Sở Thanh xung phong nhận việc luôn.
“Vậy thì sau nguyên đán, thuốc không thể ngắt giữa chừng được, anh bốc thêm phần thuốc cho một tuần nữa cho em.“.
“Đi đâu thế?” Trình Dịch An ngồi một bên uống trà, khó có được lúc chịu mở miệng vàng ngọc.
“Huyện Dương, bên đó có một cụ già nuôi cá con cả một đời, rất đáng để đi xem một chút.”
Huyện Dương cách Thành phố M rất xa, hoàn toàn trái ngược so với nơi thành phố của họ, mà điều kiện lại không tốt, cả văn phòng không có mấy ai muốn đi. Vốn Triệu Tư Phàm cũng không muốn cho Sở Thanh đi, sợ cơ thể cô không chịu được giày vò, nhưng hỏi ai cũng bảo Tết nguyên đán bận việc rồi, chỉ có thể đồng ý lúc về sẽ bổ sung Tết nguyên đán giả cho Sở Thanh, cho cô nghỉ hai ngày.
Trước khi đi, Trình Dịch Sênh vội vàng gọi hai người Sở Thanh và Trình Dịch An lại, anh ta đặc biệt chạy ra nhà dì nhỏ ở phía sau lấy hai túi mứt.
“Tiểu Sở, cầm lấy nè.” Trình Dịch Sênh kín đáo đưa mứt quả cho Sở Thanh, “Hôm qua Tiểu An đến nhà dì nhỏ lấy đấy, chắc là ban nãy nó quên mất.”
Sở Thanh mở túi ra, mứt được bọc bằng hai tấm giấy dai, cô vê thành một viên bỏ vào miệng, ăn ngon đến độ gật đầu lia lịa. Lúc trước cô cứ cho rằng mứt là cái loại làm từ hoa quả hỏng bán trong siêu thị, ngọt chết người. Hôm nay thưởng thức cái này rồi, quả là làm đổi mới nhận thức với mứt trong nhiều năm qua của cô.
“Mứt này có bán không ạ?” Sở Thanh chớp mắt, trong đôi mắt hạnh to tròn chứa đựng đầy khát vọng.
Trình Dịch Sênh nghe xong, vội vàng từ chối thay dì nhỏ: “Không bán, không phỏng vấn, đừng nói ra bên ngoài nhé.” Dì nhỏ vốn đã lười nhác làm món đồ chơi tốn thời gian này rồi, Sở Thanh mà tuyên truyền ra bên ngoài thì anh ta cũng chả có miếng nào sất.
“Ồ...” Sở Thanh bĩu môi.
“Muốn ăn thì nói với Tiểu An, người trong nhà cung ứng bao no luôn.” Trình Dịch Sênh vô cùng hào phóng phất phất tay. Lúc anh mới đi tìm dì nhỏ, vốn dì ấy rất không tình nguyện, nhưng sau khi nghe được rằng đó là vợ tương lai của Trình Dịch An thì hận không thể hái hết hạnh còn chưa hong khô ở bên ngoài cho anh ta cầm đi.
“Đi thôi.” Trình Dịch An vốn dĩ muốn giúp Sở Thanh cầm theo túi mứt kia, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ “bảo vệ đồ ăn” của cô nhóc này là thôi luôn.
“Cậu không cần đưa tớ về đâu, tớ ngồi xe buýt về là được rồi.” Ở đầu ngõ có trạm xe buýt, trạm thứ tám vừa hay đến cửa tiểu khu của Sở Thanh, rất tiện.
“Chó...” Trình Dịch An chỉ chỉ đằng trước, không ngờ đến Sở Thanh vừa nghe thấy chữ này đã bị dọa đến giật cả mình, nhảy ra phía sau anh.
“Làm sao?” Sở Thanh cảnh giác nhìn về phía trước.
“Lát nữa gặp phải là nó cướp quả khô của cậu đấy.”
Sở Thanh méo miệng, lại xoắn xuýt trong chốc lát rồi mở miệng hỏi: “Hôm nay cậu được nghỉ à?”
Trình Dịch An lên tiếng, nói: “Nghỉ.”
“Vậy buổi trưa cậu ở lại nhà tớ ăn cơm ha? Vừa đúng lúc tớ cũng quên mang khăn quàng cổ cho cậu...”
“Đi thôi.”
“Vậy, vậy cậu đi trước mở đường đi...” Sở Thanh núp ở sau lưng Trình Dịch An, trong lòng cô vẫn còn sợ con chó kia lắm. Con chó vàng ấy hung dữ với cô như thế, ấy vậy mà vừa nhìn thấy Trình Dịch An lại dịu dàng vô cùng, chắc chắn là giống cái rồi.
Sở Thanh được Trình Dịch An đưa về nhà, trên đường thuận tiện mua một ít rau quả. Sau khi về đến nhà, cô lấy đôi dép lê dành cho nam trong tủ giày cho Trình Dịch An. Thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường, Sở Thanh cũng không biết cái tên đầu gỗ này có phát hiện ra đôi dép anh đi là một đôi với của cô không.
“Cậu ngồi đi nhé, bên kia là thư phòng, đối diện thư phòng là nhà vệ sinh, tớ đi nấu cơm.” Lúc này đã mười giờ rồi, trước tiên Sở Thanh cần phải vào phòng bếp làm chút công tác chuẩn bị. Buổi trưa cô vốn định ăn tạm ăn bợ, nhưng giờ Trình Dịch An đến rồi nên đặc biệt lôi thịt bò đông lạnh trong tủ ra.
Trình Dịch An ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn qua kết cấu căn nhà của cô, nhỏ hơn gần một nửa so với căn hộ mà anh mua, hai phòng ngủ một phòng khách, trong đó có một gian đổi thành thư phòng.
“Khăn quàng cổ của cậu đang phơi trong nhà vệ sinh ý, cậu lấy ra xem xem có cần ủi không.” Sở Thanh cao giọng nói.
Trình Dịch An nghe vậy thì đứng dậy vào nhà vệ sinh, vừa vào cửa đã ngửi thấy một trận mùi thơm. Ở bên cạnh bồn tắm lớn hình vuông có đặt một cái khay màu vàng, bên trên đặt nến huân hương. Anh cầm khăn quàng cổ ra ngoài, trong lúc vô tình liếc qua bồn rửa mặt thì thấy trên đó đặt một chiếc dao cạo râu.
Vẻ mặt Trình Dịch An lạnh lùng, lại cẩn thận nhìn, bàn chải đánh răng cũng có hai chiếc, kệ đồ bên trên bồn tắm còn đặt một chai dầu gội dành cho nam giới.
Anh cầm khăn quàng cổ ra ngoài, hơi mất hồn mất vía.
“Lấy được chưa?” Sở Thanh nghiêng đầu hỏi anh, thấy bên ngoài không ai trả lời, cô ra khỏi phòng bếp, “Cậu sao thế?”
“Không có gì.” Trình Dịch An nắm chặt khăn quàng cổ, nhìn sang góc ban công thấy hình dáng của máy sấy, nói: “Ở đây cậu có bàn ủi không?”
“Bàn ủi thì không có, nhưng mà có máy sấy, đặt ở trong góc ban công ý. Cậu ủi ở ban công đi nhé.” Sở Thanh nói xong rồi quay lại phòng bếp, một lúc sau đã nghe thấy tiếng dầu trong chảo bắn lên tạch tạch.
Tay rình Dịch An nắm lấy chốt cửa ban công, nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn mở ra. Vừa mở cửa, đập vào mi mắt anh chiếc áo sơmi nam được treo tùy tiện, quần tây, bên trên còn có đồ lót của nam giới...
Sở Thanh làm xong cơm đi ra lại không nhìn thấy Trình Dịch An đâu cả. Chạy ra cửa nhìn xem thì thấy dép lê đã được đặt chỉnh chỉnh trên thảm. Cô sững sờ, nghĩ rằng chắc là bệnh viện của Trình Dịch An có việc gấp nên anh phải rời đi. Vào phòng bếp cầm cái chén không, cô gói kỹ từng món đồ ăn đã được dọn ra ngoài hơn nửa bỏ vào trong tủ lạnh.
Một người một mình ngồi trên bàn cơm khó nén được có chút tịch mịch, trong lòng cô còn hơi oán niệm. Cứ xem như là gấp gáp đi, nhưng dù sao cũng phải chào hỏi một tiếng với cô chứ.
Ăn cơm xong, Sở Thanh nhắn một tin cho Trình Dịch An. Cho đến khuya rồi, đầu kia vẫn không nhắn lại một tin nào.