"Đình Đình, không cần đè nén mình, cảm nhận đi, lớn tiếng, rên ra tiếng đi." Lương Diễn Chiếu nói xong, động tác trên tay và miệng càng thêm dùng sức.
"A ~ ư a ~ không được, em chịu không nổi ~" Quý Đình Đình nhịn không được khóc thầm.
Rõ ràng, tối hôm qua cô được Bác sĩ Lương chỉ dạy, cũng chơi đùa âm đế và lỗ nhỏ, nhưng mà, tại sao lại không có đạt cực khoái như lúc này.
Tốc độ liếʍ mυ"ŧ của Lương Diễn Chiếu tiếp tục nhanh hơn, anh không ngừng ngậm lấy môi âʍ ɦộ, cùng lúc đó đầu lưỡi cũng mạnh mẽ chọc vào thịt mềm bên trong lỗ.
"A a a!" Quý Đình Đình rên to, cuối cùng vẫn nhịn không được, trong huyệt lập tức phun ra một lượng lớn dâm dịch, huyệt nhỏ giật giật, cả người co rút.
Cô vậy mà đạt cao trào dưới sự liếʍ mυ"ŧ của Lương Diễn Chiếu.
Cũng có thể là, cô đã khôi phục lại, nhưng lại không dám đối mặt với Lương Diễn Chiếu. Lau mặt xong, Lương Diễn Chiếu nằm xuống bên cạnh cô, ôm cả người cô vào trong lòng.
Sau một lúc lâu, vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng hỏi: "Tốt hơn chút nào chưa?"
Lương Diễn Chiếu nhìn dáng vẻ của cô, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, đẹp đến mức làm người ta không dám nhìn gần.
Vừa rồi anh phải cố gắng lắm mới khống chế được mình không hôn lên đôi môi tinh xảo mọng nước của cô.
Quan hệ của bọn họ là bác sĩ và bệnh nhân, dù làm bất cứ chuyện gì, anh đều có thể lấy cớ là chữa bệnh cho cô, nhưng mà hôn môi thì không được.
Đây là chuyện người yêu mới có thể làm.
Cô và bạn trai đã từng hôn môi, có nghĩ là cô không có vấn đề ở phương diện này, anh không thể tìm được lý do để hôn cô.
Nhưng lửa dục đầy người thật sự không có chỗ phát tiết, vì thế Lương Diễn Chiếu nhéo nhéo đầu vυ", tới gần bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Mới vừa rồi cảm xúc tự chán ghét bản thân của em quá mạnh, điều này ảnh hướng rất lớn đến bệnh tình của em, cho nên anh mới dùng biện pháp này để nói cho em biết, em rất sạch sẽ, em không có sai."
Quý Đình Đình nghe những lời này, cũng không biết mình có cảm giác gì nữa.
Rõ ràng biết Lương Diễn Chiếu chỉ làm hết phận sự chữa bệnh cho cô, nhưng vì sao cô lại có cảm giác mất mát như vậy?
Cô mở to mắt, thấy Lương Diễn Chiếu đối diện với mình, ngũ quan tà mị cực kì đẹp trai, mặt lập tức đỏ lên.
Hơi rũ mắt, tránh không nhìn khuôn mặt đẹp quá mức của anh, Quý Đình Đình nhỏ giọng trả lời: "Em hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ Lương."
Giọng nói của cô xa cách, Lương Diễn Chiếu đương nhiên nghe ra được, nhưng trước mắt anh cũng không thể nghĩ được biện pháp nào tốt hơn để tháo bỏ bế tắc này.
Vì thế anh gật đầu, chuẩn bị rời giường.
Không cẩn thận, dươиɠ ѵậŧ sớm đã cương lên đứng thẳng chọc vào đùi trần trụi của Quý Đình Đình.
"A!" Quý Đình Đình thở nhẹ, lông mi liên tục chớp chớp, thẹn thùng nhìn anh.
Nghĩ đến vừa nãy cô nói tình cảnh trải qua trên tàu điện ngầm, Lương Diền Chiếu lập tức xấu hổ.
Anh thế này, có có khác gì tên biến thái háo sắc kia?
Lương Diễn Chiếu nhẹ nhàng ‘khụ’ một tiếng, cố gắng bình tĩnh giải thích: "Xin lỗi, vì cơ thể của em quá đẹp."
Nói xong, anh nhanh chóng lướt qua Quý Đình Đình xuống giường, đi vào phòng tắm.
Đợi một lúc lâu, vẫn chưa thấy Lương Diễn Chiếu đi ra.
Quý Đình Đình lau khô phần thân dưới của mình, mặc lại quần áo, đi đến cửa phòng tắm, đang chuẩn bị chào hỏi Lương Diễn Chiếu một tiếng, vô tình nghe thấy bên trong truyền đến tiếng anh gầm nhẹ.
Giọng anh thống khổ lẫn sung sướиɠ, nghe vô cùng gợi cảm.
Quý Đình Đình nghe xong, ngay lập tức hiểu anh đang làm gì, mặt cô đỏ bừng, vội vàng mở cửa ra ngoài.