Lương Diễn Chiếu cả đêm nôn nóng, mệt mỏi, ngay giây phút đâm vào chỗ kia, cảm thấy rất thư giãn thoải mái.
"Bác sĩ Lương ~" Quý Đình Đình đau đến mày đẹp nhíu lại, trên má thấm ra một lớp mồ hôi thơm.
"Sao nào?" Lương Diễn Chiếu cúi đầu, in một nụ hôn lên môi đỏ căng mọng của cô, khàn khàn hỏi.
"Không, không thể..."
"Không thể cái gì?"Quý Đình Đình cắn môi, anh rõ ràng đã biết ý cô là gì!
Anh chỉ là bác sĩ của cô a, cũng không phải bạn trai hay bạn bè.
Bọn họ vì sao có thể vượt qua một bước đó được chứ?
Như vậy, về sau Quý Đình Đình làm sao dám đối mặt với anh?
Quan hệ của hai người, chẳng phải sẽ trở nên vô cùng phức tạp ư?
Nhìn thấy Quý Đình Đình cắn môi không nói lời nào, nhưng cơ thể không còn cứng đờ như lúc anh mới đâm vào. Lương Diễn Chiếu không khắc chế nữa, bắt đầu chậm rãi đưa đẩy.
Mặc dù lỗ nhỏ của cô so với tưởng tưởng còn tuyệt hơn nhiều, nhưng Lương Diễn Chiếu ngoại trừ thân phận người đàn ông chuẩn bị theo đuổi cô, anh còn một thân phận khác. Đó chính là bác sĩ tâm lý của cô, chuyên trị tính lãnh đạm cho cô.
Trong giờ phút quan trọng, bác sĩ sao có thể để người bệnh có nhận thức lệch lạc về vấn đề quan trọng này?
Càng là người đàn ông ưu tú, càng cố gắng gượng kéo dài.
Bác sĩ Lương tự nhiên là người đàn ông ưu tú bậc nhất. Mặc dù thanh thịt bị vách tường thịt trong cô xoắn đến sướиɠ vô cùng nhưng vẫn cương cứng như trước, từng chút từng chút nghiền nát hoa tâm cô.
"A ~" Quý Đình Đình lập tức lớn tiếng rên thét chói tai, lỗ nhỏ phun ra một dòng dâm dịch.Lương Diễn Chiếu nhẹ nhàng cười, cực kì vừa lòng với phản ứng kịch liệt của cô.
Quả nhiên, theo chuyển động của anh, Quý Đình Đình bắt đầu rêи ɾỉ không ngừng, giống như con cá hấp hối.
"A ~ bác sĩ Lương ~ a ~ ha ~ Em không được... A, Em sắp chết rồi ~ a a a a a!"
Theo những tiếng hét chói tai liên tục, bỗng nhiên, Quý Đình Đình chỉ cảm thấy thắt lưng tê rần, một dòng ánh sáng lóe lên trước mắt. Ngay sau đó, huyệt nhỏ cô co rút lại lập tức phun ra một đống chất lỏng.
Cùng lúc đó, Lương Diễn Chiếu nhìn cảnh tượng tuyệt vời kì diệu giữa hai chân Quý Đình Đình, vui sướиɠ kinh ngạc đến mức nhất thời quên mất chuyển động.
Mãi cho đến khi cảm giác co rút của Quý Đình Đình qua đi, Lương Diễn Chiếu mới giữ chặt cô điên cường chạy nước rút, sau đó gầm nhẹ bắn tinh.
"ŧıểυ Đình Đình." Lương Diễn Chiếu vẫn như trước ghé vào trên người cô, đè ép toàn bộ trọng lượng cơ thể.
Da thịt dán vào nhau rất gần, mặc dù trong phòng mở điều hòa, Quý Đình Đình vẫn cảm thấy nóng.
"Hả?" Cô lười biếng lên tiếng, liên tục trải qua cao trào, cô đã sớm tiêu hao hết sức lực. Giờ phút này cả người đều mềm nhũn như bông, mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc được.
"Em vừa mới "xuất tinh" " Lương Diễn Chiếu cười nói. Anh nghĩ, anh thật sự nhặt được bảo bối rồi. Vốn tưởng là cô gái có tính lãnh đạm, kết quả không chỉ là Bạch Hổ nữ, vậy mà còn có thể "xuất tinh".
Nghe vậy, Quý Đình Đình hơi có chút thẹn thùng, nhưng lại có chút nghi hoặc khó hiểu, hỏi: "Bác sĩ Lương, "xuất tinh" là sao?"
Lương Diễn Chiếu khẽ cười, chỉ cảm thấy dáng vẻ hài hước này của cô vô cùng đáng yêu.
Sợ trọng lượng cơ thể mình ép cô không thoải mái. Vì thế anh đứng dậy khỏi cơ thể cô, nằm xuống bên cạnh cô. Nhưng bàn tay vẫn không thể khống chế được vuốt ve cơ thể trắng nõn bóng loáng của Quý Đình Đình.
Rõ ràng là chuyện rất mắc cỡ, được nói dưới giọng điệu khích lệ cổ vũ của Lương Diễn Chiếu, ngat lập tức, Quý Đình Đình lại cảm giác tốt hơn một chút.
Nghe bác sĩ Lương nói như vậy, xem ra, cô có vẻ như rất tuyệt vời.
Nhưng mà, từ từ, cô vậy mà quên mất việc quan trọng!
"Bác sĩ Lương, anh vừa mới... Sao lại... Đối với em..." Những lời tiếp theo, cô nói không nên lời.
Nhưng mà Lương Diễn Chiếu nghe đã hiểu, anh lại hôn hôn cô, dịu dàng nói: "Bởi vì anh không muốn em tự coi thường bản thân mình, như vậy anh sẽ đau lòng."
Sự thật chứng minh, em là báu vật, là bạn trai cũ của em mắt mù, không biết nhìn hàng.