Trong không khí nhanh chóng lan tràn ra hơi thở mập mờ, Bạch Tín Vũ buồn cười nhìn An Ninh, Thế nào? Đổi ý hả? Em đã đồng ý sau này bồi thường anh rồi đấy!
Em chỉ lừa anh có một lần, mà bồi thường rất nhiều lần, ngay cả sáng sớm hôm nay cũng. . . . . . An Ninh nắm tấm chăn qua che đậy thân thể đang loả lồ, tuy rằng cô rất thích thân thiết cùng anh, chỉ là cô có chút không cam lòng lúc nào cũng vào chỗ thế yếu.
Anh dùng đôi mắt tràn đầy dục vòng nhìn cô chằm chằm, cười nhạt nói: Buổi sáng vội quá, không nếm thêm chút nữa.
An Ninh đang muốn nói chuyện, lại phát hiện trước ngực căng thẳng, tay của anh đã thăm dò vào trong chăn từ lúc nào, nắm giữ trước bầu ngực mềm mại của cô, từ từ nhào nặn từng chút một.
Một dòng điện quen thuộc dấy lên từ chỗ da thịt anh đụng chạm, sau đó nhanh chóng lan ra toàn thân An Ninh, anh dùng một tay khác ôm cổ An Ninh, lại hôn lên môi cô lần nữa, không vội vàng như lúc nãy, lần này anh hôn rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn truyền tất cả hơi thở của bản thân vào trong miệng cô không một khe hở. Môi lưỡi quyến rũ cộng thêm bàn tay đang khều - trêu chọc, rất nhanh đã khiến lý trí An Ninh tan rã, quăng khái niệm yếu thế ra sau ót. . . . . .
Anh hôn rất chu đáo tỉ mỉ, không bỏ sót một chút da thịt toàn thân cao thấp nào của cô, chút nhẹ chút nặng lưu lại dấu vết thuộc về mình.
An Ninh đã sớm đắm chìm vào trong sự dịu dàng của anh, thở hổn hển phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, ngón tay của anh trượt xuống dọc theo đường cong của bụng An Ninh, thăm dò vào giữa hai chân cô. . . . . .
Giọng nói trầm thấp mang theo dụ dỗ chết người, anh mím môi cười một tiếng, Muốn thế này, hửm?
Anh trêu chọc như vậy ai mà chịu nổi? Bây giờ còn cười nhạo ngược lại em, vậy không làm nữa! An Ninh đưa tay ngăn cản tay anh lại, không ngờ bị anh nhìn ra ý đồ.
Anh đổi khách thành chủ đưa tay cô lên đỉnh đầu, dùng đầu gối chống vào giữa hai chân đang muốn khép lại của cô, dụ dỗ: Ngoan một chút, vậy thì em hãy nếm thử mùi vị bị chiếm đoạt xem nhé?
An Ninh cảm thấy hơi thở của anh rất trầm, giống như là đang cố kiềm chế dục vọng, kinh nghiệm nói cho cô biết lúc này vẫn nên thành thật một chút thì tốt hơn, nếu không một lát nữa người ăn đau khổ vẫn là cô.
Bạch Tín Vũ rất hài lòng khi cô ngoan ngoãn nghe theo, buông lỏng kiềm chế tay cô ra, dùng đôi tay mở rộng chân cô ra hai bên. . . . . .
An Ninh muốn nhắc nhở anh nhẹ một chút, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, anh đã bất ngờ động thân chôn vào trong cơ thể cô trước một bước. Động tác của anh quá đột ngột, khiến An Ninh hết sức căng thẳng theo bản năng.
Điều này cũng làm cho anh phát ra một tiếng thở dài khó nhịn, cúi mặt rơi xuống môi An Ninh một nụ hôn, dụ dỗ nói: Ngoan, thả lỏng một chút, chặt quá, anh sắp không chịu nổi.
An Ninh nghe lời buông lỏng, nhưng động tác của anh vẫn không thu lại vì cô đã nghe lời, đầu tiên là thử thăm dò nhúc nhích một chút, đợi sau khi cô thích ứng mới bắt đầu chân chính rút ra – đưa vào. . . . . .
Ngay từ lúc bắt đầu, An Ninh đã ý loạn tình mê rồi, mà mỗi một lần anh lại tiến vào rất sâu, cho nên nhanh chóng chống đỡ không nổi, theo bản năng siết chặt dưới người ga giường.
Bạch Tín Vũ chỉ cảm thấy hạ thân mình đang thoải mái nhất lại bị khe suối trơn trợt mềm mại ép ra ngoài. . . . . .
An Ninh bò dậy muốn chạy trốn, nhưng bị anh đè lại, trong giọng nói của anh lộ ra vẻ chưa thỏa mãn dục vọng nồng nặc, Không đợi anh đã tự mình lên đỉnh trước, lên đỉnh còn chưa tính, lại muốn chạy? Qua cầu rút ván?
Ở phương diện này, lúc nào anh cũng nói chuyện rõ ràng, An Ninh đã nhìn thành quen, chỉ có thể tự trách mình chạy chậm, trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng, dường như anh muốn trả thù, bỗng dưng xuyên vào cô từ phía sau.
Giờ phút này, thân thể cô cực kỳ nhạy cảm, hoàn toàn không chịu nổi kích thích mãnh liệt như vậy, huống chi là tư thế bị động này khiến cô vô cùng xấu hổ.
Bạch Tín Vũ không để ý tới kháng nghị của cô nữa, anh càng nhập càng sâu, anh rất ưa thích loại cảm giác này, giống như là cách cô rất gần.
Tình cảm mãnh liệt kéo dài thật lâu mới lui bước, tầm